Vào ngày mười ba tháng Sáu, Hứa Nghiên đến nhà đại ca một chuyến, trước tiên báo với bọn họ rằng vào ngày mười tám nàng sẽ gả đi, trước đó một ngày đã đặt ba mâm cỗ tại quán ăn trên trấn, mời bọn họ cùng đến dùng bữa để tiễn nàng một đoạn đường. Hứa lão đại ngồi trên ngưỡng cửa lộ ra vẻ muốn nói lại thôi, mãi không nói gì, Hứa Đại tẩu lại vẻ mặt mừng rỡ đồng ý, vỗ tay tiểu cô t.ử rồi nói với giọng hài lòng: "Người mà muội có thể ưng thuận, chắc chắn là một tiểu t.ử không tồi, từ nay về sau muội có phúc rồi, hãy sống tốt nhé.”
"Cũng bình thường thôi, huynh ấy rất thô kệch, chờ khi mọi người gặp huynh ấy sẽ biết, huynh ấy chắc chắn là người lỗ mãng nhất trong số thân thích bên nhà ta.” Giọng Hứa Nghiên đầy vẻ chê bai, nhưng lại cười rất ngọt ngào.
"Tiểu cô, người vẫn chưa nói tiểu cô phụ tên gì.”
Hứa Nghiên biết đại chất nhi là hỏi thay cho phụ mẫu mình, thật là đứa biết nhìn tình thế, biết rằng dù là hỏi bây giờ hay gặp mặt sau này mà không gọi được tên, phụ mẫu của hắn ta đều sẽ không có mặt mũi, tiểu muội đã gả cho người ta rồi, mà lại không biết tên muội phu là gì.
Cho nên hắn ta mới tự bước ra khỏi phòng để hỏi thay cho phụ mẫu mình.
"Tên là Đồ Đại Ngưu, phụ thân của huynh ấy trước kia là người mổ lợn, ở thôn Hậu Sơn, bây giờ hai phụ t.ử bọn họ đang nuôi lợn, trong nhà cũng có ruộng đất cày cấy.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-goa-cua-ga-chan-lon/5052224/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.