Đồ Đại Ngưu coi chiêu thức phụ thân hắn bày cho như chí bảo, trong lòng đã tưởng tượng ra cảnh hai người quây quần bên bếp lò nhỏ thân mật vui vẻ nấu cơm, lại nhớ đến việc buổi chiều định đi dựng mái che lều tranh cho nàng, hắn thở dài đầy tiếc nuối: “Thôi, con dựng cái mái che trên bếp cho nàng ấy trước đã, Ngũ đại gia nói hai ngày nữa có mưa, nếu không mưa xuống Hứa Nghiên ngay cả cơm nóng cũng không ăn được.”
“Ừ, việc này quan trọng. Dựng mái che thì con cũng đừng giở trò cẩu thả, đóng cọc sâu xuống một chút, đừng để gió thổi lại đổ, đập trúng người thì là chuyện lớn đấy.”
“Người ra ngoài đi, đừng cứ nói những lời linh tinh, nếu con là người như vậy, đã sớm bị người đuổi ra khỏi nhà rồi.” Đồ Đại Ngưu lười để ý đến ông, phần hẹ còn lại cũng không nhặt nữa, trực tiếp mang hẹ sạch vào nhà.
Đồ lão hán cũng biết nhi t.ử mình là người không biết nói lời hay, nhưng tâm tư còn xem như chính trực, chỉ sợ hắn có lúc mù quáng mà đi làm chuyện bừa bãi, thỉnh thoảng nhắc nhở để hắn cảnh giác.
Đồ Đại Ngưu cưỡi xe bò cộc cộc cộc đến ngõ Nha Hậu thì Hứa Nghiên cũng vừa vào nhà, nghe tiếng động cửa, nàng biết là Đồ Đại Ngưu đã đến, mỗi lần hắn gõ cửa cứ như gõ cửa nhà mình, hận không thể đ.ấ.m một quyền cho nó vỡ ra, cửa mở là nụ cười toét miệng toàn là răng trắng của hắn, Hứa Nghiên nhìn thấy cũng cười theo.
“Tránh ra, ta chuyển đồ vào.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-goa-cua-ga-chan-lon/4909046/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.