Đồ Đại Ngưu ra khỏi nhà thuận tay xách theo cái xỉa gỗ nhọn đầu dựng bên tường, xiên hai bó củi đi được hai bước lại bỏ xuống một bó, kẻo đưa nhiều quá lần sau không có lý do để gõ cửa nữa.
Vội vã suốt đường, xông đến ngõ Nha Hậu thì trong ngõ còn chưa có bóng người, đi đến trước cửa nhà Hứa Nghiên thì nghe thấy tiếng đổ nước bên trong. Trong không gian yên tĩnh này, hắn hiếm hoi lắm mới gõ nhẹ vào vòng đệm cửa, nhìn thấy mồ hôi in trên vòng sắt, hắn lau tay vào quần áo, thầm mắng một tiếng.
“Ai đó?”
“Là ta, Đồ Đại Ngưu.”
Hứa Nghiên nhíu mày, sao hắn lại đến nữa? Là lại nổi hứng hay vẫn chưa bỏ cuộc? Nàng thầm nghĩ: “Ta còn tưởng hắn gặp trở ngoại quay đầu rồi chứ.”
Mở cửa ra liền thấy nam nhân đang vác củi đứng ngoài cửa mồ hôi nhễ nhại, vạt áo đã đổi màu, vẻ mặt căng thẳng cũng giãn ra chút. “Sao lại đến nữa? Ta thiếu củi thì tự mình sẽ mua, không muốn tốn tiền thì cũng có thể nhờ đại ca ta gửi cho.”
Đồ Đại Ngưu vốn đã căng thẳng, sau khi cửa mở càng không dám chớp mắt nhìn chằm chằm người sau cánh cửa, không bỏ sót sự thay đổi trên nét mặt nàng, hiếm hoi lắm mới lanh lợi một lần, mặt mày khổ sở tỏ vẻ đáng thương: “Sáng sớm ta chưa uống nước, lại chạy suốt đường nên ra đầy mồ hôi, nàng có thể cho ta xin một bát nước được không?”
Vẻ đáng thương của hán t.ử lỗ mãng sát thương quá lớn. Hứa Nghiên bị hắn làm cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-goa-cua-ga-chan-lon/4909044/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.