Từ xa đã thấy một bóng người đi ngược gió, lê chân trong ổ tuyết, Đồ Đại Ngưu mắng một câu "Đầu óc bị hỏng rồi, trời tuyết lớn còn lang thang bên ngoài", cũng không định làm người tốt. Hắn còn "Hú" một tiếng, bảo con bò đi chậm lại, như thể đang xem kịch hay, liếc nhìn người phía trước ôm chặt quần áo, rụt cổ đi đi dừng dừng, có chút không hài lòng chậc hai tiếng.
Chỉ một lát sau đã đuổi kịp, vừa lúc có một cơn gió cuốn tuyết trên mặt đất lên, Đồ Đại Ngưu nheo mắt mắng một tiếng: "Con bà nó, đầu óc của ta cũng bị hỏng mới ở trong tuyết lãng phí thời gian với kẻ ngốc."
Mắng xong vẫn chưa đã, hắn còn quay đầu lại không có ý tốt nhìn trừng mắt nhìn nữ nhân đang nghiêng người tránh gió tuyết, vừa định nói gì đó thì thấy đôi mắt đen láy kia, hắn thất kinh nhảy xuống xe: "C.h.ế.t tiệt, sao lại là nàng?"
Luống cuống tay chân chà tay vào quần áo, gãi gáy sau: "Tuyết dày như vậy, nàng lang thang một mình ở chỗ hoang vắng này làm gì? Gan lỗ mãng này lớn quá hả? Cũng không sợ gặp phải kẻ xấu..."
Mỗi bước mỗi xa
Tiếng lải nhải khựng lại khi hắn thấy đôi mắt hơi đỏ của nữ nhân đối diện, đây là đã khóc ư? Hắn lúng túng há miệng, nói một câu: "Lên xe trước đi."
Rồi hắn nhận lấy cái sọt của nàng, bước nhỏ đi theo sau, thầm mắng mình vô dụng, giờ gặp nữ nhân này lại không biết nói gì nữa.
Hứa Nghiên vịn tay vào thành xe leo lên, im lặng dịch vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-goa-cua-ga-chan-lon/4863587/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.