Không quan tâm đến lời lải nhải vô nghĩa của nam nhân bên ngoài cửa, Hứa Nghiên vào nhà, đặt trứng gà và khoai lang vào góc nhà chính, để tránh khi ra vào bị giẫm phải. Sau đó, nàng vào nhà bếp tạm để đun một bát nước sôi uống, nước còn chưa kịp sôi thì tuyết đã bắt đầu rơi, nàng nghiêng tai lắng nghe, ngoài cửa đã không còn tiếng nói, nghĩ thầm không để ý đến hắn thì hắn sẽ tự động rời đi.
Mang nước vào phòng, đóng cánh cửa đang có tuyết lất phất, nàng ngồi bên cửa sổ, tận dụng ánh sáng lọt qua lớp giấy cửa sổ để khóa viền cho chiếc khăn tay. Đây là một công việc tinh xảo, mà ánh sáng lại kém, chưa đầy một khắc mắt nàng vì nhìn quá chăm chú mà mờ đi, cổ cũng đau nhức, ngay cả chân cũng lạnh buốt. Nhưng nghĩ đến chiếc túi tiền trống rỗng, nàng đành đứng lên đi lại vài bước rồi tiếp tục thêu khăn, khăn tay của nàng bán được giá cao hơn một chút, vì khăn của người khác chủ yếu thêu hoa cỏ chim muông côn trùng, còn nàng lại thêu được chữ hoa, chấp nhận thêu các chữ hoặc từ do người khác chỉ định.
Hoặc là thêu khăn lau mồ hôi cho nam nhân, nhưng người đọc sách trong trấn không nhiều, số lượng khăn lau mồ hôi có thêu chữ bán ra không lớn, song chỉ cần thêu đẹp, giá bán cũng cao. Thái Nhị Nương, người nhận đơn hàng cho nàng, là một nữ nhân thông minh, không ép giá cũng không nói thách. Khi còn ở Trần gia, nàng nhờ bà t.ử giúp việc mang khăn đi bán,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-goa-cua-ga-chan-lon/4863585/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.