Trở về đã là nửa sau của buổi chiều, gió nổi rất lớn, những cụm mây lớn nơi chân trời được thái dương nhuộm màu đỏ rực nhìn vào chỉ thấy ấm áp, Hứa Nghiên co rụt tay lại nhưng lại vươn cổ nhìn ngắm tứ phía.
Dọc đường đi những gì nhìn thấy vẫn như trước, nhà là nhà, đất là đất, không có sự dời chuyển hay khai khẩn mới, nhiều lắm là nhà cửa cũ kỹ hơn. Tuy nhiên, trong mắt Hứa Nghiên lại thấy xa lạ, dường như đã khác so với ký ức, nếu thay bằng việc buổi tối một mình đi đường thì chắc chắn sẽ đi nhầm sang thôn khác.
Mỗi bước mỗi xa
Xa xa nhìn thấy thôn trang mà mình đã sống mười mấy năm, còn chưa thấy người, Hứa Nghiên ngồi trên xe lừa đã cảm thấy rất căng thẳng, trước đây nàng quen thuộc mọi thứ ở đây, dám qua nhà hàng xóm chơi, dám gọi to tên người hoặc chó. Nhưng sau khi gả đi rồi trở về, thôn trang này dường như không còn thuộc về nàng, mà nàng cũng không còn là người của thôn này nữa. Người vẫn là những người quen thuộc, nhưng bước chân vào thôn này, nàng luôn có cảm giác mình là một tên trộm, không dám lớn tiếng gọi hỏi, bước đi phải nhẹ nhàng, sợ kinh động đến người khác, khiến họ phải hỏi: "Đây là ai? Đến thôn chúng ta làm gì?”
Hoặc là ánh mắt săm soi của những người đã từng quen biết, ánh nhìn không rõ ý tứ, hoặc là những lời nói thân thiết nhưng lại chứa đựng những lời châm chọc đau lòng với lòng hiếu kỳ muốn buôn chuyện. Giờ khắc này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-goa-cua-ga-chan-lon/4863581/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.