Lão đầu này cũng không biết đã đi đâu, sắp tan chợ rồi mà còn chưa về, lão không ở đây Hứa Nghiên lén lút làm thêm hai vụ mua bán nữa, lần đầu tiên trong đời có được đồng tiền thuộc về mình, quý hiếm vô cùng, mũi đã đỏ ửng vì lạnh cũng không thấy lạnh.
Nhưng người trên phố đã đi hết mà vẫn chưa thấy bóng phụ thân nàng, Hứa Nghiên còn nghi ngờ không biết lão đã về nhà chưa, lão cũng từng làm qua chuyện như vậy.
Mỗi bước mỗi xa
Thôi kệ, dù chưa về cũng không lạc được, nàng ngồi đây một mình trông như đứa ngốc, những người đi ngang qua thu dọn hàng cũng gọi nàng về: "Tan chợ rồi, mau về đi, đừng gây chuyện.”
"Vâng, đi đây, thúc về chậm rãi nhé.”
Gấp giấy lại nhét vào túi, bê bàn đi vào con hẻm, để ở nhà người quen, tránh việc bê đi bê lại người mệt vẫn là nàng.
"Bá nương, ta mang bàn đến đây.”
"Tiểu Nghiên, sao lại là ngươi mang đến, ngươi nhỏ thế này, cao không nổi nữa đâu. Phụ thân của ngươi đâu?"
"Không rõ nữa, lúc mới họp chợ thì có ở đây, sau đó không biết đi đâu chơi rồi.”
Phụ nhân trên đầu cài trâm bạc lắc đầu, kéo tiểu cô nương gầy gò trước mặt, nói: "Vậy trưa nay ở lại nhà bá nương ăn cơm, nhà có hầm thịt, Nghĩa Hòa ca của ngươi hôm nay về rồi.”
"Không không không, mẫu thân ta ở nhà cơm nước xong hết rồi, chỉ đợi ta về ăn thôi.” Tiểu nha đầu cảm giác như nắm phải cục sắt nóng, vội vàng muốn thoát ra.
"Không sao, tối về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-goa-cua-ga-chan-lon/4863569/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.