Ngày thứ ba sau khi Diêm Tôn chết, Yến Tiêu sống lại.
Nhưng mà nhìn một màn trước mắt, lại khiến nàng rơi vào hoài nghi cùng trầm tư.
Đây là một gian thạch ốc được xây có chút qua loa, nhưng rất rõ ràng có dấu vết nhân công điêu tạc, mà dưới biển lửa như này làm sao lại có thạch ốc?
Nàng giơ tay sờ sờ mặt mình, mặt nạ không thấy, y phục trên người cũng thay đổi bộ khác.
— Ta chết rồi?
— Ta đầu thai rồi?
— Ta là ai?
Vô số nghi vấn ùn ùn kéo đến chất đầy trong đầu, còn chưa chờ nàng lý giải manh mối, liền nghe được ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân. Nàng vẻ mặt nghiêm lại, bày ra tư thế phòng ngự, lại hoảng sợ phát hiện Thần khiếu của mình bị phong bế rồi.
Mà lúc này cửa đá đã bị đẩy ra.
Yến Tiêu cảnh giác mà nhìn chằm chằm nam tử trẻ tuổi đi đến trước mắt. Người nọ nhìn qua bộ dạng hai mươi xuất đầu, một thân đạo bào màu tím lam cùng tên phản đồ Thần Tiêu phái Tống Thiên Sơn có vài phần tương tự, rồi lại có vẻ càng thêm tôn quý. Ánh mắt Yến Tiêu không nhịn được dừng ở trên mặt hắn một lát, không thể không nói, người này một bộ da dẻ tốt khiến nữ nhân xui xẻo, chưa nói mỉm cười, mi tuấn mắt đẹp, khiến người vừa thấy tâm liền sinh vui mừng, và khí chất xuất chúng, xuất sắc hơn người, nhìn như có tuyết tùng tu đỉnh, thúy trúc tú nhã.
Cửa đá mở ra trong nháy mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-gian-phong-nguyet/3592102/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.