Ngày hôm sau, Thái Trạch Dương dậy rất sớm để chuẩn bị về, anh vừa bước ra khỏi phòng đã bị mẹ anh lôi lại để hỏi, anh vẫn còn ngơ ngác chưa biết chuyện gì đang xảy ra.
"Hai đứa có xảy ra gì chưa?" Thái Trạch Dương trong đầu không biết xảy ra chuyện gì trong khi anh vẫn chưa tỉnh ngủ.
"Xảy ra chuyện gì mới được hả mẹ?" Anh chớp mắt hỏi.
"Chuyện đó đó" bà nhướng mày với anh.
"Chuyện đó?" Thái Trạch Dương liền hiểu ý của mẹ mình sau đó bật cười thành tiếng.
"Cười cái gì mà cười, có không?" Bà chỉ hy vọng con trai của mình nói có là bà vui lòng lắm rồi, bà cũng già rồi nhìn những người bạn của mình có cháu bồng bà thật sự rất muốn trải nghiệm cảm giác đó.
"Cô ấy còn nhỏ lắm vẫn chưa đâu" Thái Trạch Dương nói rồi đi ngang qua chỗ bà lấy nước uống.
"Cái thằng này thiệt là...không giống ba nó gì hết" bà nói rồi quay sang nhìn ông.
Một lúc sau Tư Lam cũng tỉnh dậy, thấy Thái Trạch Dương không ở bên cạnh, cô ngồi dậy đi vào phòng tắm, cánh cửa bật mở Thái Trạch Dương đi vào nói.
"Một lát xuống ăn sáng, rồi tôi đưa em về"
"Vâng" Tư Lam nghe giọng của anh liền đáp lại.
Thái Trạch Dương đi xuống nhà trước, anh ngồi đối diện với ba mẹ của mình, đồ ăn đã được nấu xong, nhưng họ không ăn trước họ muốn đợi cô xuống cùng ăn.
"Hai đứa tính khi nào kết hôn?" Ba của anh cầm tờ báo trên tay hỏi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-em-dung-tron-toi/1928556/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.