Tư Lam không hiểu sao đang giận anh nhưng vẫn bị ánh mắt ấy mê hoặc, cô ngoan ngoãn ăn hết đồ ăn mà anh đã gắp cho mình.
"No rồi chứ?" Anh dịu dàng hỏi.
"Vâng" Tư Lam khẽ gật đầu.
"Về thôi, tôi còn phải làm giáo án nữa" Thái Trạch Dương bế Tư Lam ra xe, cùng cô trở về nhà.
"Xin lỗi, lúc nãy em hơi nóng tính" đi được một đoạn Tư Lam quay sang nói với anh.
"Không sao" Thái Trạch Dương tập trung lái xe nên không để ý biểu hiện trên gương mặt cô, cảm thấy lúc đó mình đã nóng giận nên có thể nói những lời khó nghe.
Ngày hôm đó, Thái Trạch Dương ngủ không được, cứ nhớ lại lời nói lúc chiều của cô, anh lăn qua lăn lại trong đầu của anh toàn là hình ảnh của cô.
"Yên Nhi, anh phải làm sao?" Thái Trạch Dương vẫn không quên được mối tình đó, anh sợ nếu chấp nhận cô sẽ làm khổ cô, vì anh sợ mình chỉ xem cô là người thay thế cho Yên Nhi, cảm xúc đó có lẽ chỉ là nhất thời mà thôi.
Tư Lam về đến nhà, thì cô liền làm bản phát biểu cho ngày lễ hội sắp đến, cô nghiêng cứu những thứ cần sử dụng như trang trí các kiểu.
"Sao lúc chiều mình lại nổi giận vậy nhỉ?" Tư Lam khó hiểu tự gõ đầu mình.
"Không biết thầy ấy có giận hay không?" Cô vò đầu bức tóc thầm hối hận vì hành động lúc chiều của mình, cứ như bị ai nhập vậy.
Ngày hôm sau, Sau khi học xong Tư Lam lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-em-dung-tron-toi/1928541/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.