"Sao đấy, có gì vui à?" Tư Lam nhìn thấy anh liền thoát ra khỏi phần tin nhắn trả điện thoại lại cho anh.
"Không có gì, em đói rồi chúng ta ăn đi!!" Tư Lam liền đổi chủ đề đi đến bàn ăn, Thái Trạch Dương ngồi xuống bên cạnh cô.
"Ăn nhiều vào, em dự định thi vào trường nào?" Đột nhiên Thái Trạch Dương hỏi dự định của cô, cô cũng chưa biết nữa, thực ra cô thích làm bác sĩ nhưng chỉ là trước đây thôi.
"Anh có thể tư vấn cho em không? Vì em vẫn còn đang mơ hồ" Tư Lam chống cằm nhìn anh.
"Được, khi về anh sẽ tìm vài trường đại học tốt cho em" anh xoa đầu cô nói.
....
Sau bữa ăn Tư Lam cùng Thái Trạch Dương đi dạo quanh biển, đưa cô đi ngắm hoàng hôn, đột nhiên nhìn ra biển Tư Lam lại nhớ về gia đình của mình trước đây.
Trước khi họ ly hôn Tư Lam cũng có khoảng thời gian rất hạnh phúc bên họ, cứ suy nghĩ đến là không thể cầm lòng được mà rơi lệ.
"Tư Lam em sao vậy?" Anh quay sang lo lắng ôm lấy cô.
"Em nhớ họ" Tư Lam giọng rung rung nói.
"Ba mẹ em sao?" Thái Trạch Dương liền hiểu ý cô.
"Vâng" Tư Lam ôm lấy anh, một cô gái tội nghiệp sống tự lập từ nhỏ tự nuôi bản thân mình, nhìn thấy cô khóc anh thấy đau lòng vô cùng, anh sẽ luôn yêu thương cô bảo vệ cho cô.
"Tư Lam, sau này em có anh, và ba mẹ của anh, chúng ta là một gia đình nên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-em-dung-tron-toi/1928504/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.