Hôm sau cũng là ngày phải tạm biệt nơi này, trở về để chuẩn bị cho kỳ thi bóng rổ và kỳ thi đại học sắp tới của Tư Lam, cô nên đi du học hay không, vì cô một phần muốn đi ra nước ngoài để học tập thêm.
Nhưng nếu rời đi cô sẽ không được gặp Thái Trạch Dương, nếu vậy họ sẽ phải yêu xa, lúc đó có lẽ Thái Trạch Dương sẽ chán cảnh yêu xa mà chia tay với cô.
"Trạch Dương nếu em đi du học anh có nhớ em không?" Tư Lam khẽ đưa tay nghịch tóc của anh nói.
"Đương nhiên nhớ em, sao em lại hỏi vậy, không lẽ em có ý định đi sao?" Thái Trạch Dương liền mở mắt nhìn cô.
"Em chỉ có ý định thôi nhưng chưa chắc sẽ đi"
"Nếu em thích học tập thêm thì nên đi, nhưng anh sẽ rất nhớ em đấy" Thái Trạch Dương trầm giọng nói.
"Em cũng sẽ nhớ anh, nhưng em sợ không có em ở bên cạnh anh sẽ có người con gái khác" Tư Lam véo mũi của anh nói, tuy anh không phải loại người đào hoa nhưng cô cũng lo lắm.
"Thôi đừng nghĩ nữa, ngủ một chút đi vẫn chưa tới nơi đâu" Tư Lam không buồn ngủ chút nào cô nhìn ra ngoài trời những đám mây bay lơ lững thật đẹp.
Tư Lam cảm thấy hơi đói nên gọi vài món ra ăn, Thái Trạch Dương đã ngủ say rồi chắc hôm qua tập cho cô nên hôm nay mệt rồi.
Tư Lam đành một mình xử lý hết tất cả những món ăn, phải nói là đồ ăn trên máy bay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-em-dung-tron-toi/1928494/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.