"Thái Trạch Dương, chúng ta kết thúc rồi anh còn lưu luyến để làm gì chứ!!" Tư Lam đẩy anh ra quát lên.
"Tư Lam!! Sức chịu đựng của anh có hạn, đừng để anh phải nổi giận" Giọng nói mang chút đe doạ.
"Thì sao?? Anh làm gì tôi?? Giết tôi à?" Tư Lam rời đi quay lại dùng ánh mắt thách thức về phía anh.
"Á" Thái Trạch Dương đi đến bế sốc cô lên mang ra ngoài trước ánh mắt ngỡ ngàng của mọi người, Nguyên thư ký nhìn thấy cảnh này sau đó liền cho mọi người phỏng vấn quay về vì đã tìm được người trúng tuyển vào công ty rồi.
"Thái Trạch Dương!!! Bỏ tôi ra!!" Bị anh quăng mạnh vào trong xe, Tư Lam vỗ mạnh cửa kính, không ngờ cô lại bị rơi vào lưới của anh, dễ dàng như bắt một con cá vậy, cứ thế mà tự chui đầu vào rọ.
Tư Lam bị Thái Trạch Dương mang về nhà của mình quăng lên chiếc giường lớn, anh nở một nụ cười ma mị kéo cà vạt của mình xuống.
Tư Lam lùi lại về phía sau, không lẽ cứ thế mà bị anh ức hiếp sao, đột nhiên anh nằm xuống ôm lấy cô, không làm gì cả chỉ đơn thuần là ôm chặc lấy cô.
"Thả tôi ra đi!!" Tư Lam khẽ véo mặt anh nói.
"Ngoan ngoãn nằm im, để tôi ngủ một lát em mà quậy tôi sẽ không bỏ qua cho em!!" Thái Trạch Dương đe doạ.
Đã lâu lắm rồi mới có cảm giác yên bình đến thế này, có phải anh luôn ngủ không được hay không? Nhìn vẻ mặt mệt mõi của anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-em-dung-tron-toi/1928473/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.