Cả ngày hôm đó Tư Lam đã ở đấy chơi rất vui, Thái Trạch Dương vẻ mặt vẫn ngại vì nhớ lại chuyện lúc nãy, nhìn lên đồng hồ trời cũng gần chiều rồi, mây đen khắp trời có lẽ trời sắp mưa cô phải quay về nhà.
"Thầy em có thể về sớm được không?" Tư Lam nói khẽ vào tai anh.
"Ba mẹ, chúng con xin phép về nhà đây, trời sắp mưa rồi" Thái Trạch Dương liền hiểu ý cô sau đó đứng dậy lễ phép nói.
"Hai đứa ở chơi một đêm đi, mai hãy về, trời sắp mưa rồi đi đường không tốt lắm đâu" mẹ của anh níu Tư Lam lại nói.
"Đúng đúng, mẹ con nói đúng, với lại mai cũng là ngày nghỉ mấy đứa cũng đâu phải đi làm" ba của anh cũng đồng tình nói.
"Thầy phải làm sao đây?" Tư Lam nói nhỏ vào tai anh.
"Đành ở lại vậy" Thái Trạch Dương quay sang cô mỉm cười nói, sao anh lại thay đổi nhanh vậy nụ cười thật nham hiểm khiến Tư Lam thấy hơi lạnh sóng lưng.
"Nhưng mà..."
"Không nhưng nhị gì hết, mau về phòng hai đứa đi, cần gì cứ nói với mẹ nhé Tư Lam" Cô bị bà đẩy vào trong phòng cùng với Thái Trạch Dương.
"Hai đứa đã yêu nhau rồi thì cứ ở chung một phòng cho tình cảm nhé" nói rồi bà nhẹ đóng cửa lại, Tư Lam thật sự rất thích Thái Trạch Dương nhưng cô không muốn phải ở chung phòng với anh trong tình huống như thế này.
"Em ngủ ở đây thầy cứ ngủ trên giường đi!!" Tư Lam lấy một cái gối trên giường xuống sofa nằm, Thái Trạch Dương nhìn cô một lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-em-dung-tron-toi/150546/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.