Hắn nhẹ nhàng đẩy nó từ trên chiếc ghế sô-pha ra mui thuyền.Bâygiờ là tầm 4h30 sáng.Trời còn rất tối,chỉ nghe đượcg sống biển và làn gió thoảng.Nóvới đôi tay nhỏ bé của nó nắm thật chặt lấy đôi tay hắn.Hắn hạnh phúc vôcùng,nhưng hạnh phúc kèm theo là sự hối hận và cảm thấy có lỗi với nó rất nhiều.Cả2 người họ ngồi lặng đi như thế đến khi phía chân trời xa xôi kia nhô lên mộtchút gì đó gọi là ánh sáng.Cứ thế mặt trời nhô lên khỏi mặt biển và bay đi mộtnơi xa xôi khác.
_Thấy rồi_nó cười nhẹ nhàng làm rộ đôi má ửng hồng.
Hắn nhìn thấy những lọn tóc bay trên mặt nó nhưng thành nhưlà nó không đủ sức để lấy những thứ dù chỉ là nhỏ nhoi ấy.Hắn ôm nó vào lòng nhẹnhàng gở những thứ làm nó khó chịu ấy ra.Nó không chống cự,không làm gì hết ngồiim như một vật thể.Tất cả khép lại,một ngày mới lại lên nắng lại đến.
Bộp
Thật nhẹ nhàng cánh tay nhỏ bé của nó rơi xuống sàn,nó khôngđủ sức,không đủ sức níu lấy đôi vai cứng rắn của hắn.Và cả thân người nó buônglã đi,một dòng nước ấm chảy lên vai nó.Thấm sâu vào lớp áo bệnh viện của nó.2dòng nước mắt hòa vào nhau,rồi rớt xuống biển.
_Nhi nè_Hắn run lên kêu tên nó
1...2...3s
Không tiếng đáp trả,hắn hoảng hồn lật người nó dậy và nó chỉnhìn hắn cười.
_Em nhớ rồi_nó cười đáp hắn
_Em nhớ gì?
_Em không phải là con ruột của mẹ,mà em chính là Công chúa củavương quốc Anh._nó đáp trả bằng hai dòng nước mắt
_Anh không hiểu em kê rõ đi_hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-dung-lai-do-cho-chong/1886747/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.