Khi Trang Khê tỉnh lại đập vào mắt là khuôn mặt phóng đại của Nghiêm Bùi, cậu mơ mơ màng màng nghĩ —— người này có cái mũi thật thẳng.
Chờ ý thức dần trở lại, cậu không thoải mái cử động, Ngiêm Bùi liền tỉnh.
Nghiêm Bùi hôn lên trán cậu, thấp giọng hỏi: "Còn đau không?"
Đương nhiên đau, đau không thua gì sau khi tỉnh dậy sau vụ tai nạn xe. Nhưng Trang Khê không đáp lại anh, cau mày đẩy anh ra, muốn anh tránh xa mình ra một chút.
Nghiêm Bùi nhìn Trang Khê đang đẩy mình, yếu ớt như một con mèo nhỏ, liền tốt bụng đứng dậy rời giường: "Em muốn uống nước hay ăn một chút gì không?"
Trang Khê không đếm xỉa gì tới anh, đem mặt vùi vào chăn, chỉ lộ ra cái ót. Cậu đau quá, đau không thể tả.
Khi Nghiêm Bùi đem nước và cháo vào, Trang Khê vẫn còn cuộn tròn ở trong chăn không hề nhúc nhích.
Nghiêm Bùi sợ cậu làm bản thân ngạt chết, đưa tay muốn vén chăn lên, chỉ mới vén được một chút đã bị Trang Khê nắm chặt lại.
Trang Khê lộ ra đôi mắt, khẽ thở gấp đề phòng hỏi anh: "Anh làm gì?"
Có trời mới biết, đây là lần đầu tiên Trang Khê nhìn anh với ánh mắt như vậy, như là ở đề phòng một tên khốn tội ác tày trời.
Nghiêm Bùi bị ánh mắt đó làm cho đau lòng, đồng thời lại cảm thấy được mình thực sự là tội ác tày trời, càng thương bé vợ nhỏ nhắn nhiều hơn.
"Ăn chút cháo và uống thuốc đi." Nghiêm Bùi nói.
Trang Khê nhìn người đàn ông này hiện tại thần trí đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-dung-chi-that/245473/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.