Lạc Thần khó khăn lắm mới được cho phép ở cùng con gái, tất nhiên sẽ quý trọng khoảng thời gian này, ngoan ngoãn ở trong phòng chơi với con bé, nói gì cũng không chịu đi ra ngoài.
Sắc trời dần dần chuyển đen, Y Y đã chơi mệt đến mức lăn ra ngủ, mà Lạc Thần còn chưa có ý định muốn rời đi.
Cái này… Hạ Điềm đột nhiên có dự cảm chẳng lành, mà lần nào giác quan thứ sáu của cô cũng hoạt động rất chính xác.
“Anh định bao giờ mới về vậy hả?”
“Hửm?”
“Anh hửm với ai? Tôi hỏi khi nào anh về?”
Hạ Điềm thấy thái độ thờ ơ của người nào đó, không khỏi nhíu mày. Chẳng lẽ anh ta định…
“Ai nói anh sẽ về?”
Con mẹ nó cô biết ngay mà! Hạ Điềm hít sâu một hơi thở để kiềm chế bản thân không xông lên đánh nhau với anh ta, chậm rãi nói:
“Anh thật sự không đi?”
“Ừm, tối nay anh ngủ với con, em không đuổi được anh đâu.” Lạc Thần đưa tay sờ sờ bàn chân bé xíu của Y Y.
“Vậy anh ở đó mà ngủ, tôi ra ngoài.”
Hạ Điềm mở tủ lấy một cái chăn mỏng, rồi ôm một con gấu bông cỡ to đi ra ngoài, vừa nhìn đã biết chuẩn bị ngủ trên sofa.
Lạc Thần bước xuống giường, trên người vẫn còn đang mặc âu phục phẳng phiu, đi nhanh ra ngoài với Hạ Điềm.
“Anh không ngủ lại nữa hả?”
“Trêu em một chút thôi, bây giờ anh đi, được chưa?”
“Coi như anh thức thời.”
Hạ Điềm liếc mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-dung-bat-nat-anh/3286971/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.