Lạc Thần nghe cô còn sức mắng mình như thế, không hiểu sao lại thấy vui vẻ. Anh cười nói:
“Vậy em thích cái gì? Em nói đi.”
[Không thích gì cả, anh để tôi yên không được sao?]
Giọng Hạ Điềm mang theo chút bất lực, rõ ràng cô cũng nhận ra việc mình mắng anh chẳng có tác dụng gì cả.
Hơn một năm qua ở cùng nhau, Hạ Điềm thích gì, ghét gì, Lạc Thần nắm rõ như lòng bàn tay. Nhưng những thứ anh gửi tới đều bị cô đặt bên ngoài, thậm chí không thèm chạm vào. Cô giận anh, anh có thể hiểu được. Nên anh mới mặt dày như thế, nói gì cũng phải tìm cách một lần nữa kéo cô về bên mình.
“Hạ Điềm…”
[Cái gì? Muốn nói gì thì nói, đừng có kêu tên tôi mãi như thế.]
“Anh xin lỗi, em tha lỗi cho anh được không? Chuyện của Y Y… em cũng biết cả anh và em đều là người bị hại mà?”
Lạc Thần đột nhiên nhắc đến chuyện cũ, làm Hạ Điềm cứng cả miệng, không biết phải đáp như thế nào.
Một lát sau, cô mới hỏi lại:
[Anh còn nhớ ngày hôm đó ở công ty, tôi đã nói gì không?]
Lạc Thần nhắm mắt, nghĩ đến tình cảnh ngày hôm đó, ngày mà anh mất đi lý trí, mặc kệ lời van xin của cô, đem cô ra thỏa mãn dục vọng của chính mình.
Cô đã nói anh sẽ hối hận, đúng, anh hối hận rồi. Vì anh hối hận nên bây giờ mới bỏ qua tất cả liêm sỉ và mặt mũi mà theo đuổi cô thêm lần nữa.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-dung-bat-nat-anh/3286968/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.