Chương trước
Chương sau
Hạ Điềm trở về chung cư lúc giữa đêm, vừa đặt chân vào trong phòng đã nghe được tiếng khóc nức nở của con gái và…

"Ngoan, dì Tô yêu con nhất, hôn một cái nào… ôi ôi đừng khóc mà."

Chính là âm giọng bối rối của Tô Ngữ. Đối với người chưa làm mẹ bao giờ như cô nàng, chơi với con nít một chốc một lát thì còn được, chứ bắt cô cả ngày đùa giỡn cùng con bé thì thật làm khó cô nàng quá.

Nghe tiếng bước chân bên ngoài cửa, Tô Ngữ vui vẻ chạy ào ra, ôm theo Y Y đang khóc oe oe, dỗ cách nào cũng không chịu nín, cô thật sự rất lo lắng.

Hạ Điềm vươn tay ôm con gái vào lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng con bé. Kỳ quái là, ban đầu con bé không hề thích cô, hiện tại thì bám cô như là keo dính chuột vậy. Mỗi lần nắm được ngón tay, tóc hay quần áo của cô thì rất khó để gỡ ra. Lúc này cũng vậy, nắm được ngón tay của Hạ Điềm xong, con bé liền ngừng khóc.

Nhìn cảnh này, Tô Ngữ ôm ngực thổn thức:

"Tớ chăm sóc con bé cả ngày còn chẳng bằng một cái ôm nhẹ nhàng của cậu. Thật là tổn thương mà."

"Được rồi, không phải nói chờ tớ về sẽ đi thăm Sở đại thần của cậu sao?" Hạ Điềm nháy mắt nhìn cô nàng.

"Ấy? Cậu còn dám nói câu này… nhìn xem bây giờ là mấy giờ rồi?"

Tô Ngữ vờ tức giận chỉ đồng hồ trên tay, đã hơn một giờ đêm, bây giờ cô còn đi tìm Sở Dương được ư? Chạy đến nhà anh ta gõ cửa không khéo lại bị hàng xóm xung quanh báo cáo với cảnh sát rằng có biến thái xuất hiện… Cô cũng chỉ nói cho vui thôi, chứ nào dám đến chỗ anh ta tìm người?

Thấy Tô Ngữ nói xong có chút đờ đẫn, Hạ Điềm bật cười:

"Tớ phá hỏng đường tình duyên của cậu rồi sao?"

"Không đùa giỡn với cậu, hình như tớ thích Sở đại thần thật rồi…" Tô Ngữ đột nhiên xị mặt.

"A…?"

Hạ Điềm vừa dỗ con gái ngủ vừa mở to mắt nhìn Tô Ngữ.

"Thật… Thôi bỏ đi, chuyện này nói sau, chị Trình Tiêu đâu rồi?"

"Về nhà có chuyện cần làm rồi. Cậu nhường đường chút, để tớ đưa Y Y vào phòng rồi nói tiếp."

Hạ Điềm hất cằm chỉ về một bên, Tô Ngữ liền ngoan ngoãn né qua cho cô ôm con gái vào phòng.

Y Y ban đầu còn khóc rống, không hiểu sao được cô ôm một lát liền ngủ ngon lành, khuôn mặt hồng hào nhỏ nhắn, môi chu lên, còn phun cả nước bọt, trông đáng yêu vô cùng.

Đặt Y Y xuống giường xong, hai cô gái kéo tay nhau ra phòng khách ngồi, Tô Ngữ không nhịn được mà hỏi:

"Chuyện thế nào rồi? Tớ xem livestream đến giữa chừng thì bị cắt mất, còn chưa kịp nhìn thấy khuôn mặt hoảng hốt của cô ta đây."

"Bây giờ cậu lên mấy trang tin tức xem chắc cũng có để xem rồi. Đây hẳn là scandal lớn nhất từ trước đến nay trong giới nghệ sĩ." Hạ Điềm rót cho mình một ly nước, thong thả cầm lên.

"Đúng là chuyện gì cũng xảy ra được, mang danh nghệ sĩ nhưng lại đi buôn bán ma túy, mại dâm, chơi thuốc, bạo lực, bây giờ đến cả giết người diệt khẩu cũng có luôn…"

Hạ Điềm mím môi, sau đó lắc đầu mà nói:

"Không thể trách được, trở thành người nổi tiếng thật sự có quá nhiều cám dỗ, chỉ cần không cẩn thận một chút liền sa đọa. Thế giới này thối nát hơn chúng ta tưởng nhiều lắm."

“Đợi một chút, tớ đi xem tin tức.”

Tô Ngữ mở điện thoại lên, tìm một trang báo đáng tin cậy rồi bấm vào xem. Vừa đăng nhập trang chủ, một loạt tin tức nóng hổi liền hiện ra, toàn bộ ít nhiều đều có liên quan đến buổi lễ trao giải ngày hôm nay.

“Wow, nhiều kinh khủng…”

Đầu ngón tay không ngừng vuốt màn hình điện thoại, gần như cả ba trang đầu đều là tin tức về Vương Tuyết Tình, cũng có cả bài viết về mối quan hệ của Lạc Thần và Hạ Điềm.

“Xem không?” Tô Ngữ ngẩng đầu nhìn Hạ Điềm, trưng cầu ý kiến của bạn tốt trước khi bấm vào.

Cô rất sợ mặt ngoài Hạ Điềm tỏ vẻ bình tĩnh nhưng trong lòng thì không bình tĩnh, nên phải hỏi ý Hạ Điềm rồi mới dám bấm vào...

“Đừng lo, cứ xem thoải mái, tớ cũng muốn nhìn thử phản ứng của mọi người về vấn đề này mà.”

Hạ Điềm đáp, sau đó hai cô gái sáp lại gần, lần lượt bấm vào những bài báo vừa được tung lên mà xem. Bài viết nào cũng có hình ảnh rõ nét, câu chữ ngắn gọn hàm súc, toàn bộ scandal của Vương Tuyết Tình được tóm tắt lại… trông thật thu hút.

Nữ diễn viên vì tình mà giết người diệt khẩu, ác phụ đội lốt mỹ nữ, bộ mặt thật của ảnh hậu… những tiêu đề này đúng là kích thích tính tò mò của người khác mà.

Bên dưới bình luận đều rất dài, hầu hết là chửi mắng nhân cách của Vương Tuyết Tình, nhưng cũng có người đồng tình. Nhìn tên, có vẻ là một fan tạo acc giả để đi ủng hộ idol của mình.

\[Vương mỹ nữ cố lên\]: Các người không ở trong trường hợp của cô ấy thì sao hiểu được chứ? Thanh mai trúc mã với Lạc Thần\, tình cảm bao nhiêu năm nay cô ấy dành cho Lạc Thần là thật\, Hạ Điềm rõ ràng là kẻ thứ ba\! Vương mỹ nữ vừa xinh đẹp vừa giỏi giang\, gia cảnh cũng tốt\, cớ gì lại thích một người mới chẳng có chút danh tiếng như thế? Tôi cảm thấy Hạ Điềm là trà xanh\, trông quá giả tạo\.

Tô Ngữ tức giận nói:

“Tên này muốn chết à? Không được, tớ phải đi cứu rỗi tam quan của tên này!”

Nói xong bật dậy chạy đi tìm lap top, làm Hạ Điềm không hiểu ra sao cả. Lúc thấy Tô Ngữ đăng nhập tài khoản rồi xuống dưới bình luận kia chửi nhau với người nọ, Hạ Điềm dở khóc dở cười đi lấy nước ngọt và bánh kẹo đặt bên cạnh cho cô nàng, dặn dò:

“Chiến đấu đừng hăng say quá, nhớ giữ gìn sức khỏe đấy.”

“Hừm, yên tâm, trận chiến này không kéo dài quá lâu đâu. Đụng trúng tớ thì hôm nay hắn ta xui xẻo rồi, tớ sẽ chôn hắn trong những câu văn bay bổng mang tính nhân văn sâu sắc, tràn ngập lý lẽ, đạo đức. Một đoạn văn, cứu rỗi linh hồn hắn ta.”

Tô Ngữ đột nhiên bắn một tràng dài rồi cột tóc lên, mười ngón tay gõ lạch cạch không ngừng.

Người đồng tình với Vương Tuyết Tình thì ít, mà người chửi thì quá nhiều, gần như toàn bộ giới giải trí đều lên tiếng, mắng cô ta không có đủ tố chất và nhân phẩm quá thối nát để làm một người nghệ sĩ.

Hạ Điềm trở về phòng, nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh Y Y rồi hôn một cái lên gò má con bé.

“Mẹ đã trả thù cho con rồi, bé ngoan của mẹ.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.