Hạ Điềm trở về chung cư lúc giữa đêm, vừa đặt chân vào trong phòng đã nghe được tiếng khóc nức nở của con gái và…
"Ngoan, dì Tô yêu con nhất, hôn một cái nào… ôi ôi đừng khóc mà."
Chính là âm giọng bối rối của Tô Ngữ. Đối với người chưa làm mẹ bao giờ như cô nàng, chơi với con nít một chốc một lát thì còn được, chứ bắt cô cả ngày đùa giỡn cùng con bé thì thật làm khó cô nàng quá.
Nghe tiếng bước chân bên ngoài cửa, Tô Ngữ vui vẻ chạy ào ra, ôm theo Y Y đang khóc oe oe, dỗ cách nào cũng không chịu nín, cô thật sự rất lo lắng.
Hạ Điềm vươn tay ôm con gái vào lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng con bé. Kỳ quái là, ban đầu con bé không hề thích cô, hiện tại thì bám cô như là keo dính chuột vậy. Mỗi lần nắm được ngón tay, tóc hay quần áo của cô thì rất khó để gỡ ra. Lúc này cũng vậy, nắm được ngón tay của Hạ Điềm xong, con bé liền ngừng khóc.
Nhìn cảnh này, Tô Ngữ ôm ngực thổn thức:
"Tớ chăm sóc con bé cả ngày còn chẳng bằng một cái ôm nhẹ nhàng của cậu. Thật là tổn thương mà."
"Được rồi, không phải nói chờ tớ về sẽ đi thăm Sở đại thần của cậu sao?" Hạ Điềm nháy mắt nhìn cô nàng.
"Ấy? Cậu còn dám nói câu này… nhìn xem bây giờ là mấy giờ rồi?"
Tô Ngữ vờ tức giận chỉ đồng hồ trên tay, đã hơn một giờ đêm, bây giờ cô còn đi tìm Sở Dương được ư?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-dung-bat-nat-anh/3286966/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.