Trong lúc trung tâm mua sắm trở nên rối loạn vì xuất hiện một người đàn ông đem theo hung khí đi gây án, ở Vương gia cũng đang không yên bình.
Vương Tuấn tức giận đến mức thở sắc mặt xanh mét, nhìn em gái ngoan của mình, lửa giận phun trào.
“Sao em có thể làm ra chuyện như thế? Em điên rồi phải không?”
Anh đập tay lên bàn, cả người run rẩy vì không kiềm nén được cơn giận của mình.
Vương Tuyết Tình thản nhiên nhìn anh:
“Không phải chỉ là mấy con sâu cái kiến thôi à? Anh sợ gì chứ?”
“Con sâu cái kiến? Bọn họ nghèo thì không phải người ư? Em nói xem em giấu anh làm bao nhiêu chuyện như vậy, còn muốn giết người? Em điên rồi! Em bị gia đình mình chiều chuộng đến điên rồi!”
Vương Tuấn không biết phải làm sao với đứa em gái này, anh yêu thương con bé hết mực, gửi con bé đến công ty của Lạc Thần làm diễn viên, ra sức nâng đỡ, cuối cùng… thứ gì đã biến chính em gái mình thành một kẻ máu lạnh vô tình như thế?
“Em nói xem, anh làm sao ăn nói với Lạc Thần đây chứ?”
“Em không sợ anh ta, Vương gia không sợ.”
“Tuyết Tình, em không hiểu, chúng ta không sợ Lạc gia, chúng ta có thể lách luật nếu em vô tình gây án, nhưng đây là em ra tay quá mức, truyền thông mà biết thì đừng nói là em, ngay cả Vương gia cũng bị ảnh hưởng.”
Vương Tuyết Tình quá ngây thơ, nghĩ chỉ cần có tiền thì lấp liếm được mọi việc,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-dung-bat-nat-anh/3286962/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.