Hạ Điềm lén lút mang theo mẫu tóc lấy được từ trên người đứa trẻ kia và rời đi, lúc ra khỏi căn nhà nhỏ đó rồi tim cô vẫn đập thật nhanh, lo lắng mình sẽ bị phát hiện.
Cô thở phào nhẹ nhõm rồi gọi điện thoại cho Trình Tiêu, nói:
“Chị giúp em mang theo người nhìn chằm chằm vào bên này, đừng để bọn họ làm ra chuyện ngoài ý muốn, em lấy được mẫu tóc của con bé rồi.”
[Được, em yên tâm đi làm việc của mình đi.]
“Trình Tiêu…”
Hạ Điềm đột nhiên xuống giọng gọi một tiếng, Trình Tiêu nghe được nghĩ là có việc quan trọng, vội hỏi:
[Chuyện gì? Chị đây.]
“Cảm ơn chị.”
Ba chữ đơn giản như vậy, không đủ để thể hiện sự biết ơn của cô với Trình Tiêu và những người khác, nhưng cô vẫn phải nói ra, chân thành mà cảm ơn họ.
Trình Tiêu cười nhẹ đáp lại:
“Chúng ta là bạn bè mà.”
Nói xong, bọn họ tắt máy, chuẩn bị tốt tinh thần để đón nhận kết quả. Một lần nữa xét nghiệm ADN, nếu kết quả đúng như Hạ Điềm nghĩ, thì thật may mắn vì họ có thể tìm ra đứa trẻ mà không gặp bất kỳ trở ngại nào. Nếu cô đoán sai rồi, vậy chỉ có thể tiếp tục cố gắng.
Hai ngày chờ kết quả chậm rãi trôi qua, Hạ Điềm ăn ngủ không yên, cảm giác như cô càng mong đợi thời gian trôi qua, thì thời gian trôi càng chậm hơn.
Ngồi bên giường nhìn con đường nhỏ bên ngoài cửa sổ đông đúc người qua lại, trái tim Hạ Điềm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-dung-bat-nat-anh/3286958/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.