Hạ Điềm gặp phải tình cảnh xấu hổ không thể gặp người, nên bình thường luôn trốn trong phòng. Cô đã đến nhà Lạc Thần được vài ngày rồi nhưng số lần chạm mặt với anh ta cũng không nhiều lắm, cuộc sống cũng tương đối thoải mái. Bất quá có một điều khiến cô không được vui là con cún ngu ngốc kia lại phản bội cô mà chạy sang ăn nằm dầm dề ở phòng anh ta.
Bữa trưa hôm nay là Hạ Điềm mua bên ngoài về, Lạc Thần cũng đã nhờ cô mua một phần. Cô gõ cửa phòng anh, sau khi nghe tiếng đáp lại liền đem thức ăn bày ra bàn. Trong lúc chờ đợi, cô cũng đem thức ăn cho chó đổ vào khay nhỏ.
Bánh Bao vừa ngủ vừa thè lưỡi ra sàn nhà, nước miếng chảy ròng ròng, trông mặt ngu hết chỗ nói.
"Bánh Bao, Bánh Bao, tới giờ ăn rồi!"
Hạ Điềm kêu mấy tiếng liền, nó vẫn nằm im bất động ở nơi đó.
Lạc Thần vừa ra khỏi phòng, thấy vậy liền mở miệng: "Ngáo, ăn cơm."
Không tin được là anh vừa lên tiếng, lỗ tai của con cún kia lại giần giật, sau đó nó mở mắt ra. Hạ Điềm sững sờ nhìn con cún chết tiệt đang lắc mông đi đến chỗ này, tức giận cầm khay thức ăn rồi đứng lên.
"Cô so đo với Ngáo làm gì?"
Lạc Thần cười nhìn động tác của cô, sau đó thật tự nhiên bắt đầu ăn cơm. Dạo gần đây lịch trình của anh tương đối ít, cho nên thời gian ở nhà mới nhiều thế này.
"Tên của nó là Bánh Bao, không phải Ngáo!" Hạ Điềm buồn bực liếc mắt nhìn con cún
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-dung-bat-nat-anh/151225/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.