Những vết thương trên người Trữ Vọng, cần phải chờ cho khôi phục một chút mới được, bằng không thương thế kia sẽ tiếp tục chuyển biến xấu, độc tố lan tràn, cho dù là long khu của nàng cường hãn, chỉ sợ cũng không chịu nổi.
Vân Thiên Hà nhìn qua tình cảnh của đống hoang tàn nơi cực bắc này một chút, lắc đầu nói:
- May là ở đây chỉ là một tử địa không có sự sống, bị hủy thì cũng được, nhiều năm sau, ở đây còn có thể tái sinh. Nếu là nơi có sinh mệnh cự ngụ, chiến đâu như vậy, có thể tận lực tránh được họ sao. Hiện tại nguyên nhân chính là không có quy tắc ràng buộc, cho nên những cường giả vượt qua lĩnh vực này có thể tự ý tàn sát bừa bãi, sợ rằng không cần dị linh, cứ chiến đấu như vậy vài lần, cũng đủ để khiến cho sinh mệnh của phiến không gian này bị hủy diệt.
Trữ Vọng không giải thích được, nói:
- Chủ nhân, nếu như dị linh vương thực sự chỉ muốn làm như vậy, chúng ta không nên tiêu diệt nàng triệt để, kết quả đều cũng như nhau, có gì khác nhau đâu?
Vân Thiên Hà lắc đầu nói:
- Khác nhau. Dị linh cần hoàn cảnh thích hợp, nếu không bọn chúng không có khả năng đơn độc đến nhân loại để tàn sát bừa bãi. Bọn chúng trước hết cần phải xây dựng một loại hoàn cảnh thích hợp cho bọn chúng sinh tồn, sau đó mới bắt đầu từ từ ăn mòn chiếm đoạt chủng tộc khác, đây là cách sinh tồn của bọn chúng, những chủng tộc khác sẽ vì không thích ứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-dong-thien-ha/1228152/chuong-641.html