Chương trước
Chương sau

Bởi vì trong cơ thể của Tân Khô có cấy một dị linh cường đại, do đó mới trở thành bất tử trưởng lão.
Trong quá trình bọn họ tu luyện, trường kỳ dùng huyết khí và tinh phách của bản thân nuôi nấng dị linh sống nhờ trong cơ thể của bọn họ, cho nên bọn họ trở nên không giống người, cũng không giống quỷ.
Những dị linh này trong quá trình hút tinh phách và huyết khí của bọn họ lớn dần lên, dần dần dung hợp trong cùng một cơ thể với bọn họ, rồi đến một ngày, giống như Tân Khô hoàn toàn làm dị linh trong cơ thể tỉnh lai, sau đó dị linh sẽ biến thành một loại quái vật chuyên cắn nuốt, ảnh hưởng bởi ý chí điên cuồng, không ngừng mà cắn nuốt huyết khí và tinh phách do dó sức mạnh dần lớn mạnh lên.
Trong quá trình này, ký chủ sẽ không ngừng hấp dẫn sức mạnh đến cho dị linh cắn nuốt để sức mạnh bản thân lớn dần lên, mục đích là trong thời gian ngắn có thể khiến cho công lực của mình tăng đến tận cùng.
Nếu như ký chủ tử vong, nhưng dị linh này sẽ tiếp thu ý thức và tư tưởng của ký chủ. Chỉ cần tinh phách và tiên huyết cường đại của chính mình là có thể khiến cho ký chủ sống lại, do đó bọn họ được gọi là thân thể bất tử.
Thế nhưng mỗi ký chủ muốn thông qua dị linh mà sống lại, thì cái giả phải trả cũng thập phần nghiêm trọng. Nếu hồi sinh quá nhiều lần, dị linh sẽ càng ngày càng mạnh, sau đó sẽ cắn nuốt ký chủ, ký chủ sẽ hoàn toàn đánh mất sinh mệnh và trí tuệ, tư tưởng, trở thành một quái vật khát máu.
Bất quá, đối với những đặc tính này của dị linh, Vân Thiên Hà nhờ có Trữ Vọng đã được biết rất rõ rồi. Hắn dùng sức mạnh cường đại của pháp ấn là triệt để phá hủy thân thể bất tử của Tân Khô, sau đó dị linh kia khi mất đi ký chủ, liền giống như một cô hồn dã quỷ phiêu đãng trong thế gian. Nếu như nó không tìm được hoàn cảnh thích hợp để sinh tồn, sẽ bị lực lượng của tự nhiên vô tình cắn nuốt, triệt để tiêu tán khỏi vũ trụ.
Dị linh mất đi ký chủ, lại không có hoàn cảnh sinh tồn thích hợp, cho nên nó cần sinh mệnh, cần tiên huyết nuôi dưỡng, sau khi thoát ly khỏi thân thể của Tân Khô, hình dạng của nó giống như một con khỉ bị biến dị, dị linh phát sinh một tiếng hô khóc âm lệ, mang theo bản năng cắn nuốt, hướng phía Tân Lặc đánh tới.
Tân Lặc sau khi Tân Khô bị Vân Thiên Hà dùng tinh tượng pháp ấn phá hủy thân thể bất tử thì hắn cũng bị tinh tượng pháp ấn đánh trúng một kích, mạnh mẽ lui lại phía sau, đập lưng vào đá, phun ra một búng máu.
Thế nhưng một ngụm máu này, lại đúng lúc bị dị linh vừa thoát ly khỏi thân thể Tân Khô phát hiện, này chính là thứ nó cần, liền theo bản năng dị linh đánh về phía Tân Lặc, thế nhưng nó lại mang theo ý chí lực lượng của Tân Khô. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Tân Lặc nhìn thấy dị linh không hướng phía Vân Thiên Hà đánh tới, mà lại hướng phía hắn, lúc này sắc mặt đại biến, bị buộc ra tay, hắn đánh ra một đạo huyết chưởng như muốn đẩy lùi dị linh. Thế nhưng chưởng thế kia lại mang theo sức mạnh tử linh, cũng chính là thứ dị linh muốn cắn nuốt. Dị linh kia kêu lên một tiếng, càng thêm điên cuồng, hơn nữa tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt giống như một giọt máu văng lên người Tân Lặc, rồi bắt đầu cắn nuốt.
A…aaaaa
Tân lặc hoàn toàn không ngờ tới, hắn không những không đẩy lùi được dị linh, mà ngược lại dẫn lửa thiêu thân. Tại nơi dị linh bám vào trên người hắn, khi bị cắn nuốt, Tân Lặc phát sinh một tiếng thét thảm thiết kinh thiên động địa. Hiện tại hắn cái gì cũng không biết, chỉ cố liều mạng muốn thoát khỏi dị linh kia.
Thế nhưng dị linh ở trên người hắn, giống như bị dính chặt vào, vô luận Tân Lặc giãy dụa thế nào cũng không làm được chuyện gì. Tân Lặc mắt thấy không thể cứu vãn, cùng những sinh vật này giao tiếp, giờ lại bị những thứ này phản phệ, tâm sinh bi thương. Lúc này cuồng kêu lên một tiếng, cũng phát động cấm kỵ thuật minh ma phụ thân.
Sau khi hắn phát động cấm kỵ thuật, dị linh kia nhất thời bị hút vào trong cơ thể hắn, Tân lặc lúc này đau đớn điên cuồng.
Mà Vân Thiên Hà thu thế đứng ở một bên nhìn thấy sự tình của Tân Lặc, hắn đương nhiên cũng chứng kiến tình cảnh Tân Lặc bị dị linh kia phản phệ, hắn đối với ý niệm tiêu diệt những dị linh đang cắn nuốt lẫn nhau kia càng thêm mạnh mẽ.
Cho nên khi hắn nhìn thấy Tân Lặc bắt đầu phát động cấm kỵ thuật, Vân Thiên Hà khoát tay tung chưởng, trong lòng bàn tay một đoàn hỏa diễm màu lam liền bắt đầu bốc lên dữ dội.
Tịnh hóa đi.
Theo một tiếng quát, quyền thế của Vân Thên Hà giống như lưu tinh mang theo đuôi sao chổi, mang theo Khôn Lam Chi Diễm, trong tình trạng hiện tại của Tân Lặc, căn bản không kịp né tránh, khôn diễm kia nặng nề mà oanh kích thẳng vào trên người Tân Lặc.
Ầm!
Tiếng hét thảm của Tân Lặc vang lên, trên người hắn nhất thời bốc lên một đoàn hỏa diễm lam sắc, trong mơ hồ, trong cơ thể hắn cùng có một thanh âm âm lệ khủng khiếp phát sinh tiếng kêu thảm thiết.
Trong điên cuồng, Tân Lặc đè nén lại sức mạnh chực bộc phát trong cơ thể, Tân Lặc giống như một người lửa, mang theo tuyệt quyết hướng Vân Thiên Hà đánh tới, muốn cùng hắn đồng quy vu tận.
Lúc Vân Thiên Hà thấy Tân Lặc điên cuồng hướng phía mình lao tới, hắn bay nhanh lui thân. Hắn biết nếu Tân Lặc tự phát nổ sẽ không phải chuyện đùa, cho nên trong một khoảng không, giống như lưu tinh, Tân Lặc toàn thân bị khôn diễm thiêu đốt hướng về phía chính điện của Tinh Môn mà lao đến.
Tân Lặc dùng phương thức tự hủy diệt là muốn đem Vân Thiên Hà chết chung, cho nên hắn cũng không để ý đến cơ thể đang bị khôn diễm kịch liệt thiêu đốt, còn có dị linh kia bị thiêu đốt theo bản năng đang điên cuồng cắn nuốt máu huyết hắn, sức mạnh hắn có thể ngứng tụ lại được, trong quá trình đuổi theo Vân Thiên Hà đã dần dần bị khôn diễm thiêu đốt mà tiêu hao dần.
A, chết đi….
Cuối cùng, Tân Lặc giống như đạn pháo đuổi theo Vân Thiên Hà, hắn thấy cự ly cách Vân Thiên Hà gần hơn một ít, liền hét lên một tiếng, phát động tự nổ kịch liệt.
Ầm!
Cùng với công lực phát sinh sau khi Tân Lặc tự phát nổ, loại sức mạnh hủy diệt này gây chấn động thập phần cường đại. Vân Thiên Hà lúc này đã ý thức được một loại uy hiếp đối với tính mệnh, cho nên khi hắn thấy dưới chân đã là nóc đại điện của Tinh Môn, thì thân thể hắn giống như lưu tinh rơi xuống, một quyền đục lỗ nóc nhà của đại điện, nhanh chóng trầm xuống phía dưới, lại tiếp tục cấp tốc nhanh chóng trầm hẳn xuống dưới nền dất.
Vù vù…
Sau khi trầm xuống, chợt nghe thấy quanh thân phát sinh một cố chấn động thật mạnh, giống như là bị động đất cấp mười. Vân Thiên Hà cảm giác bị một cái đại chùy đè ép, cả người bị đè nén khó chịu đến cực điểm. Bất quá hắn lại trầm xuống sâu hơn một chút, sử dụng sức mạnh ý chí, hình thành một loại bảo hộ chính mình, cho nên cảm giác đè ép chỉ thoáng qua trong chớp mắt.
Sau khi sức mạnh chấn động kia tràn lan, Vân Thiên Hà rốt cục cũng tránh khỏi công kích của Tân Lặc khi hắn tự phát nổ.
Qua một lúc lâu, dư âm của trận chấn động dần dần ngừng lại, nhưng mặt đất vẫn còn đang run rẩy, Vân Thiên Hà ở giữa bóng tối, hít sâu mấy hơi liền trồi lên, bị bám một đám tàn ngói, từ một mảnh phế tích chui lên.
Dừng lại giữa không trung, Vân Thiên Hà nhìn quanh xem xét tình hình, cũng không khỏi thở dài, vừa rồi hắn vì trốn tránh Tân Lặc tự phát nổ, liền dẫn hắn tới chính điện của Tinh Môn.
Mà sau khi Tân Lặc tự phát nổ, lực lượng hủy diệt của cường giả thiên cảnh là có thể nghĩ, trực tiếp đem chính điện của Tinh Môn san bằng, hoa thành một đống phế tích, nhưng mà ngay cả những sinh mệnh yếu ớt bên trong Tinh Môn cũng không một ai may mắn sống sót.
Trận tai họa này thật lớn, cũng gián tiếp làm cho Tinh Môn bị diệt môn.
Bất quá, Vân Thiên Hà trong lòng cũng không có quá nhiều hối hận, bởi vì thật sâu trong lòng hắn biết, hiện nay đệ tử của Tinh Môn ở nơi này, chủ yếu là người của U Ám Điện và nanh vuốt của các thế lực khác. Mượn việc Tân Lặc tự phát nổ, phá hủy cơ nghiệp của Tinh Môn ở đây chỉ khiến cho lòng hắn có một tia áy náy đối với hiền giả đã sáng lập ra Tinh Môn mà thôi.
Sau khi liếc mắt nhìn phế tích của Tinh Môn, Vân Thiên Hà cũng không dừng lại ở nơi này lâu, nghĩ đến Trữ Vọng còn đang ở trong tinh huyễn cảnh không có tin tức động tĩnh gì, liền nhanh chóng bay về phía đó.
Thế nhưng hắn mới đến gần ngọn núi không hứng chịu tai nạn vừa rồi thì đột nhiên một đạo quang trụ phóng lên cao, cùng với một cỗ sức mạnh cường đại chấn động, từ trung tâm của ngọn núi này phát ra.
Chấn động của cỗ lực lượng kia, đủ cho Vân Thiên Hà xúc động.
Chẳng lẽ là chỗ Trữ Vọng phát sinh sự cố, thế nhưng hắn đảo mắt về phía tinh huyễn cảnh thì còn cách nơi đó một chút cự ly. Hơn nữa cỗ sức mạnh chấn động này, lại là từ phía dưới chân núi truyền ra.
Như vậy dưới chân núi này rốt cuộc áp chế dạng tồn tại cường đại gì? Chẳng lẽ vì Tinh Môn bị Tân Lặc phát nổ phá hủy mà chọc giận người thần bí nào đó dưới chân núi?
Thế nhưng quang trụ phóng lên cao cùng với chấn động kia càng ngày càng mãnh liệt, Vân Thiên Hà cũng không thể làm gì khác, lập tức bay ngược lại, một mực thối lui đến nơi cỗ lực lượng kia không thể lan đến, hắn lơ lửng giữa không trung, nhìn lại phía ngọn núi kia.
Trong chốc lát, trong quang trụ phóng lên cao kia, một đạo hư vô giống như cái bóng, cũng theo quang trụ phóng lên cao, mà đầu nguồn của cỗ sức mạnh kia là đến từ nơi nào?
Bất quá, khi Vân Thiên Hà thấy một màn như vậy, không khỏi biến sắc, thất thanh nói:
- Đây là dấu hiệu phá hư a. Khi Thương Nguyệt phá hư cũng là tình cảnh như vậy. Người này là ai?
Chỉ là tình cảnh người này phá hư và tình cảnh của Thương Nguyệt có đôi chút khác nhau. Thiên Nguyệt lúc đó là nguyệt tôn đoạt nguyệt, bầu trời tinh diệu phát sinh dị tượng, mà người này khi phá hư, Vân Thiên Hà phát hiện tinh thần khắp bầu trời đồng thời phát sáng. Trong thiên hà từ Huyền vũ tinh đến Bắc cực tinh cũng đột nhiên phát ra quang mang vạn trượng
Trong trung tâm tinh hồn lực, tựa hồ trong chớp mắt không bị Huyền Vũ tinh quản chế, từ trán hắn phóng ra quang mang từ trời cao bắn thẳng xuống, sau đó liền rơi xuống lơ lửng trên vách núi bên trên thân thể kia. Mà dường như đồng thời, tinh hồn lực giữa Bắc cực tinh cũng lóe ra tinh quang, bắn vào trong cơ thể người này.
Lúc này, toàn bộ ánh sáng phía chân trời tựa hồ đều tạp trung vào trên người này, thậm chí ngay cả ánh sáng mặt trời, tại giờ khắc này cũng tạm thời ảm đạm xuống.
Mà dị tượng này giống như lúc Thương Nguyệt phá hư, lần thứ hai rung động thiên địa, không thua gì khi cửaa tạo hóa mở ra và ánh sáng thanh mông chiếu rọi xuống, mang đến kinh ngạc cực độ.
Vân Thiên Hà đã từng tận mắt nhìn thấy một cường giả thiên cảnh đỉnh phong phá toái hư không nên tâm tình kinh ngạc của hắn cũng dần trở nên bình tĩnh. Hắn nhìn lên bầu trời, tay vân vê cằm lẩm bẩm:
- Vì sao hai lần phá toái đều phát sinh gần chỗ ta, không biết Thương Nguyệt sau khi phá toái hư không liền đi đến nơi nào?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.