Chủ nhân, chủ nhân…
Một tiếng kêu hoảng hốt truyền tới tâm thần của Thiên Vân Hà, cùng lúc đó, một lực lượng ôn nhu tiến nhập vào thân thể hắn. Vân Thiên Hà rốt cục từ trạng thái mê man thanh tỉnh lại vài phần.
Hắn chỉ nhớ rõ khi hắn mang theo Trữ Vọng đi vào dòng xoáy chân không, bọn họ gặp phải chân không loạn lưu, không gian lúc đó bị không gian loạn lưu kia nghiền nát, suýt nữa đem hắn nghiền thành phấn.
Trong hoàn cảnh cực độ nguy hiểm như vậy, Trữ Vọng muốn vứt bỏ chính mình, để giúp Vân Thiên Hà một mình thoát khỏi vòng xoáy loạn lưu kia trở về.
Thế nhưng Vân Thiên Hà nhất định không đồng ý, hắn dưới trạng thái hư vô phân ra tâm thần gắt gao chế trụ Trữ Vọng, hầu như hao hết khí huyết và lực lượng toàn thân mới mang theo Trữ Vọng xông khỏi dòng xoáy chân không hình thành bởi loạn lưu kia.
Thế nhưng sau khi thoát ra, do khí huyết và tâm thần bị tiêu hao quá lớn, hắn lập tức ngất xỉu.
Giờ khắc này, khi Vân Thiên hà tỉnh lại, cảm giác như thân thể của mình đã không còn tri giác, chỉ là ý chí của hắn kiên định, để hắn có thể cảm thụ được một dòng tinh khung lực lượng ôn nhu chảy về phía hắn.
Đã có thể cảm nhận được lực lượng mênh mông kia đang vỗ về hắn, như vậy rõ ràng là bọn họ đã trở về, trong lòng Vân Thiên Hà cực kỳ vui mừng.
Hắn nhớ tới thân nhân, nhưng sau đó lại phát hiện hình như thiếu cái gì đó.
Vì vậy cúi đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-dong-thien-ha/1228128/chuong-617.html