Chương trước
Chương sau

Có một số việc phía sau nó còn ẩn chứa bí mật, tựa hồ để Vân Thiên Hà bắt đầu ý thức được sau khi hắn thắng lợi tại trận chiến tiêu vong Liệt Diễm Quốc, có thể cần phải trả một cái giá lớn nào đó.
Lúc này thần sắc Vân Thiên Hà càng trở nên ngưng trọng.
Cơ Hi nhân tiện nói:
- Chuyện này Vân Sách cũng cảm thấy kỳ hoặc, hắn đã tiêu hao đại lượng tinh lực suy tính qua, tại vị trí Tây bộ của chúng ta, có một chỗ tồn tại rất không rõ, hắn cư nhiên cũng không suy tính ra được nơi đó rốt cuộc như thế nào.
Sau chúng ta lại phái người đi tới địa phương đó điều tra, phát hiện đây chính là hoang mạc Xích Diễm, bên trong huyết khí tận trời, cùng với đó là một cỗ lực lượng mang theo máu tanh nồng đậm được sản sinh.
Sau khi chúng ta biết được chuyện này, lại đến chuyện có liên quan tới toà lung linh chi tháp, phát hiện mỗi khi lực lượng huyết khí bên trong hoang mạc Xích Diễm ba động càng mạnh thì bổn nguyên lực của tòa lung linh chi tháp lại càng giảm dần.
Bởi vậy chúng ta cho rằng, bên trong hoang mạc Xích Diễm kia có một thứ gì đó có quan hệ cực kỳ mật thiết với tòa bổn nguyên chi tháp, hoặc là có một vị cường giả đang lợi dụng bổn nguyên chi tháp bế quan tu luyện, thu lấy phần bổn nguyên chi lực vốn có của nó mới tạo thành việc bổn nguyên lực trên tòa lung linh tháp bên trong Tạo Hóa thần điện bị suy yếu.
Dứt lời, Cơ Hi nhìn Vân Thiên Hà nói:
- Thiên Hà, chúng ta biết ngươi có thể diệt vong được Liệt Diễm Quốc, thế nhưng trận chiến này được ngươi phát động đã tạo thành máu tanh quá mức nồng đậm, chỉ sợ đã dẫn phát những phản ứng liên quan. Ta cảm giác đại sự có chút không ổn, hơn nữa lúc này đây ngươi diệt Liệt Diễm Quốc, Thiên Ám điện cư nhiên lại bỏ mặc, dưới sự giám thị của chúng ta bọn họ lại không hề làm ra bất luận phản ánh nào, điều này cũng khiến cho ta càng cảm thấy kỳ hoặc khó hiểu.
- Đó là một cái tròng, ta đã trúng kế rồi!
Vân Thiên Hà nghe được lời Cơ Hi nói, lúc này liên vỗ trán như vừa nghĩ tới điều gì, vẻ mặt hối hận nói.
- Nói thử xem?
Cơ Hi thấy biểu tình Vân Thiên hà, lập tức gặng hỏi.
Vân Thiên Hà nói:
- Trước ta nghĩ đầu tiên đánh chủ ý tới Liệt Diễm Quốc là vì muốn tìm nơi sinh hoạt cho đại lượng người trong các bộ lạc dị tộc, cho bọn họ thoát khỏi cảnh bị trường kỳ áp bách, hơn nữa Liệt Diễm Quốc và Khôi Lỗi Quốc đều thuộc khống chế của Thiên Ám điện, bởi vậy ta trước tiên muốn thử cướp đoạt Liệt Diễm Quốc để xem Thiên Ám điện có hay không làm ra phản ứng gì, xem họ có phái người tới trợ giúp hay không.
Kết quả thu được là bọn họ cư nhiên không hề phản ứng, thậm chí là thờ ơ, bởi vậy ta liền quyết định bố trí trận chiến này.
Thế nhưng ta lại không ngờ đến, bên trong hoang mạc Xích Diễm của Liệt Diễm Quốc cư nhiên lại có một toà bổn nguyên tháp tồn tại.
Bí mật này sợ rằng Thiên Ám điện đã phát hiện ra trước chúng ta, bởi vậy bọn họ định tận dụng chận chiến này cho quân đội Liệt Diễm Quốc tiến vào bên trong hoang mạc Xích Diễm, dùng tiên huyết vun đúc cho toà bổn nguyên tháp kia để đạt được mục đích cuối cùng của bọn họ, chính là muốn máu tanh cùng tử linh oán khí trên tòa bổn nguyên tháp càng thêm nồng đậm, dẫn phát lực lượng của u tuyền huyết hà ba động từ đó bài trừ phong ấn của bổn nguyên tháp, bọn họ muốn cho Vong Tộc có thể phá phong ấn thoát ra ngoài, vậy nên ta mới nghĩ đây chính là một cái tròng.
Thần sắc Cơ Hi ngưng trọng, vuốt râu nói:
- Thiên Ám điện nếu là muốn dùng tiên huyết cùng oán linh của mấy vạn người vun đúc cho tòa bổn nguyên tháp kia, nếu chính bọn họ động thủ làm ra chuyện này mà nói không thể nghi ngờ sẽ đưa tới phiền phức vô cùng lớn, bọn họ tuyệt sẽ không dám làm như vậy.
Nhưng nếu bọn hắn thông qua một hồi chiến tranh mà đạt được mục đích như vậy trận chiến này cũng không thể tính là bọn họ trực tiếp tham dự phát động, bởi vì mọi việc đều có nhân quả, nếu bọn họ muốn mượn tay người, sau lại thông qua ngươi xâu chuỗi toàn bộ sự việc, như vậy mục đích bọn họ đã có thể thực hiện được.
Mấy vạn sinh linh này cũng bởi vì trong chiến tranh với Hạ Quốc mới chết đi, chuyện này rất hợp tình hợp lý, nhưng bọn hắn lại biết lợi dụng điểm hợp lý này, tận dụng Liệt Diễm Quốc trong tay để đạt được mục đích cuối cùng, Liệt Diễm Quốc cơ bản chỉ là công cụ để bọn hắn bài trừ u tuyền Huyết Hà mà thôi, sự sống chết của ngàn vạn sinh linh đối với bọn chúng chẳng đáng quan tâm tới.
Vân Thiên Hà nói:
- Không được, chuyện này là do ta khởi xướng, ta phải tự mình tới hoang mạc Xích Diễm kia khảo sát một chuyến, xem bổn nguyên chi tháp đến tột cùng đã bị phá hủy đến mức độ nào, nhìn xem có biện pháp nào tu bổ được hay không.
- Không ổn!
Cơ Hi nhân tiện nói:
- Ngươi trước nên quay về Tạo Hóa thần điện một chuyến, chúng ta cùng Vân Sách thương nghị một phen, sau đó mới định đoạt tiếp, hoặc là để ba người đã đi khảo sát lúc trước dẫn ngươi đi một chuyến, tuy rằng bọn họ không tìm ra được bổn nguyên chi tháp, bất quá bọn họ vẫn còn có kinh nghiệm, như vậy cũng tiện bề hơn.
- Vậy được rồi, chúng ta lập lập tức đi thôi.
Dứt lời, Vân Thiên Hà hướng Túc Dao nói nhanh vài lời rồi lập tức cùng Cơ Hi ngự không bay đi.
Tạo Hóa thần điện, vẫn như cũ giống như một tòa lầu các được treo lơ lửng giữa không trung, huyền phù trên đỉnh Thanh Long Sơn, quanh năm mây mù che phủ, thần bí mờ ảo vô cùng.
Dưới chân hắn, tại các sơn cốc xung quanh, mỗi yếu đạo then chốt đều có tạo hóa thủ vệ canh giữ, những tạo hóa thủ vệ này đều là những người nổi bật trong các tông phái được tuyển chọn một cách nghiêm ngặt, anh tư bất phàm, lại được Tạo Hóa thần điện cấp cho bọn hắn một tầng quang huy thần bí khiến người khác càng thêm cảm giác một loại thần thánh trang nghiêm. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - truyentop.net
Cơ Hi dẫn theo Vân Thiên Hà không có trực tiếp đi tới tòa Tạo Hóa thần điện lơ lửng thần bí trong không gian kia mà trực tiếp đi tới bên trong một tòa thiên điện nằm phía bên trái Tạo Hóa thần điện.
Tòa thiên điện này trước đó trong ấn tượng của Vân Thiên Hà không hề tồn tại, nhưng cách một đoạn thời gian sau đó, khi Vân Thiên Hà ở lại đây liền phát hiện ra một ít biến hóa cực kỳ vi diệu.
Cơ Hi giải thích nói:
- Ban đầu, Tạo Hóa thần điện cũng không phải hoàn chỉnh, thế nhưng khi ngươi đem một mai tạo hóa giới trở về. Sau đó chuyên gia nghiên cứu tạo hóa chi khí thần kỳ rồi thông qua lực lượng xung quanh tòa tạo hóa thần điện này mới tạo ra được điện phủ bên cạnh.
Vân Thiên Hà nghe xong, cảm giác rất thần kỳ, lúc này ở đây thật giống như Thiên Cung, những tòa cung điện bên sườn này càng phụ trợ thêm cho Tạo Hóa thần điện một không khí thần thánh trang nghiêm.
Đi tới một điện phủ bên sườn, Vân Sách cùng các vị lão tổ hiện đang ở bên trong thương nghị sự tình, thấy Cơ Hi dẫn theo Vân Thiên Hà tới, mọi người đều tạm ngưng nghị luận.
Vân Sách nói:
- Thiên Hà, lần này bổn nguyên lực toà lung linh chi tháp tại đệ thập trọng điện đang bị suy yếu, huyết khí nồng hậu cũng nói rõ thế gian đã xuất hiện một trong năm tòa bổn nguyên chi tháp đồng thời cũng đã bị địch nhân tìm thấy trước, bọn họ thông qua chiến tranh của thế gian phàm tục dẫn tiên huyết tới tòa bổn nguyên chi tháp này, nếu tòa bổn nguyên chi tháp này bị nhiễm phải oán linh tử khí cùng máu tanh nồng đậm sợ rằng sẽ dẫn đến mối họa khôn cùng.
Nếu như bốn tòa bổn nguyên tháp còn lại đều bị địch nhân tìm được rồi khống chế, như vậy phong ấn u tuyền Huyết Hà sẽ sớm bị phá mở, đến lúc đó, thiên tai, bệnh dịch, ôn dịch, cùng tử vong sẽ lũ lượt kéo đến lan tràn toàn bộ thế giới, tình thế lúc này đang rất không ổn.
- Hiện tại, bốn tòa bổn nguyên tháp còn lại chúng ta cũng không có một chút đầu mối nào, căn bản không thể tra được, mà một tòa mới được phát hiện đã bị địch nhân lợi dụng, mặc kệ thế nào tuyệt đối không thể để bốn tòa bổn nguyên chi tháp kia rơi vào tay địch, bởi vậy ta dự định tự mình đi điều tra một phen, xem có cách nào tu bổ đươc không, hoặc giả áp chế cỗ khí tức huyết tinh xuống để nó khôi phục lại bình thường.
Vân Sách nói:
- Ngươi muốn tự mình đi điều tra một chút cũng tốt, chúng ta trước đã cử người đi điều tra, tuy rằng không tìm được chỗ của bổn nguyên chi tháp, bất quá hoàn cảnh mỗi vị trí bọn họ cũng rất rõ ràng, có điều ngay sau chuyện này địch nhân khẳng định cũng sẽ phái người tới canh giữ nghiêm mật, bởi vậy ngươi hãy dẫn theo bốn người Lam La U, Ngả Nhã Na, Nam Minh Anh cùng Đông Lâm Phàm đi trước xem sao.
Hoang mạc Xích Diễm, từ trăm ngàn năm trước nơi đây vẫn không hề thay đổi, bên trong hoang mạc, xích diễm bốc lên cuồn cuộn, khô nóng vô cùng, cát bụi bay khắp bầu trời, mấy ngàn dặm không hề có một bóng sinh linh, tất cả toàn là cát đỏ như lửa.
Khi Vân Thiên Hà dẫn theo mấy người Lam La U bước vào bên trong hoang mạc Xích Diễm, tuy rằng mỗi người bọn họ đều có thực lực ngoài Võ Tôn, thế nhưng đối mặt với hoàn cảnh ác liệt bên trong hoang mạc Xích Diễm cũng không tránh khỏi phải nhíu mày.
Đối với vùng hoang mạc chết này, Vân Thiên Hà cũng đang suy nghĩ, quân sĩ của Liệt Diễm Quốc vốn sinh sống trường kỳ ngay sát biên giới hoang mạc này, đối với hoàn cảnh bên trong hẳn phải rất quen thuộc, nhưng bọn họ tại lúc xuyên qua hoang mạc như thế nào lại không thể chống đỡ được sự khắc nghiệt của nơi này, mang theo nỗi sợ hãi cùng ác mộng rồi lưu lại một đám xương tàn bên trong hoang mạc.
Nhiệt độ không khí nơi đây rất cao, giống như đang ở trong một hỏa lò vậy, bên trong không khí vẫn như cũ tràn đầy một cỗ khí tức máu tanh, cùng với đó là một mùi hư thối nồng nặc, rất rõ ràng được phát ra từ những thi thể đang bị phân hủy làm cho người ta không khỏi nhíu mày khó chịu.
Bất quá mấy người Vân Thiên Hà dù sao cũng là những cao thủ, có thể nội tức, bởi vậy thứ mùi hôi thối này cũng không có gì ảnh hưởng đối với bọn họ, chỉ cần không lọt vào mũi là sẽ không có vấn đề gì.
Càng đi sâu vào trong hoang mạc, xương khô cùng với thi thể càng nhiều, hẳn đây đúng là một lộ tuyến hành quân của Liệt Diễm Quân khi xâm nhập vào hoang mạc.
Chứng kiến thi thể rải rác khắp nơi, còn có tử trạng vô cùng thảm liệt, Vân Thiên Hà lại nghĩ có chút cổ quái, những binh sĩ này đối với hoàn cảnh bên trong hoang mạc Xích Diễm phải tương đối quen thuộc, cũng có thể thích ứng được với hoàn cảnh hoang mạc, cho dù tháo chạy có chút chật vật, thế nhưng một khi đã chọn con đường này tự nhiên bọn họ phải biết rõ hoặc là đã từng đi qua mới phải.
Mà hắn cho người của Xích Thổ Tộc tìm kiếm tin tình báo tại sát biên giới hoang mạc, đồng thời tiếp ứng đại quân Tây chinh cũng không để cho bọn họ đi sâu vào trong hoang mạc.
Mà đa phần những thi thể ở đây cơ hồ không phải chết vì đói khát mệt nhọc, rất rõ ràng bọn họ là bị người giết chết, nhưng không hiểu vì sao lại chết một đống lớn như vậy.
Lam La U cau mày, nhìn đám thi thể nói:
- Chu vi xung quanh đây không có bất luận vết tích nào của việc tranh đấu, mà tử trạng những người này rõ ràng là bị người giết chết, có thể giết nhiều người như vậy chỉ có thể là một cao thủ, hoặc giả đó chính là phệ huyết ma quỷ, trực tiếp dùng cát bụi xuyên thấu thân thể những người này, dạng công kích có thể là phong bạo (cơn lốc) giết chết hết thẩy bọn họ tại đây.
Nam Minh Anh gật đầu nói:
- Những người này xác thực chết rất oan uổng, bọn họ tưởng rằng chỉ đơn giản gặp một cơn bão cát, thế nhưng bọn họ lại không biết cơn bão cát này là do có một người dùng lực lượng cực kỳ cường đại điều khiển, bằng không bên trong mỗi khớp xương bọn họ lại toàn là cát bụi được, thủ đoạn quả thực rất tàn nhẫn, hơn nữa thực lực người này cũng phải rất mạnh, xét theo phong cách hành sự của Thiên Ám điện có chút bất đồng.
- Các ngươi nhìn xem?
Lúc này, Ngả Nhã Na tựa hồ phát hiện ra điều gì, chỉ vào một phương vị rồi lập tức gọi cho mọi người chú ý.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.