Trong suy nghĩ của Vân Thiên Hà, Vân Sách là một người bình thường, có ý chí vững vàng cứng rắn, trải qua nhiều thế sự tang thương, trầm ổn bình tĩnh và lặng lẽ.
Thế nhưng sau khi nhìn thấy, ấn tượng đầu tiên của hắn đã hoàn toàn thay đổi.
Trên người Vân Sách có khí chất của một nhà đại nho học vấn đã đạt tới đại thành, bụng đầy thao lược, là một vị vương giả quang minh cương trực, tà ma bất xâm, có một tầng uy nghiêm dày đặc, như bễ nghễ đứng trên thiên địa vạn vật, lại như hòa thành một thể với thiên địa vạn vật.
Tuy rằng hắn không nói lời nào, thế nhưng trong mỗi cử chỉ mỗi hành động, vô hình trung khiến người khác có một loại phục tùng kỳ lạ.
Bất chợt Vân Thiên Hà cảm thấy, các bộ tộc tôn hắn lên làm Tạo Hóa chi chủ, chính là một việc đương nhiên.
Nếu như bỏ đi những thân tình giữa hai người, ngay cả bản thân hắn khi mới gặp Vân Sách, trong tâm linh cũng nảy sinh một loại kính phục.
Đây là người đã từng dẫn dắt hắn, khiến hắn đi lên môt con đường nhân sinh không bình thường, là một người chưa từng gặp mặt nhưng vẫn luôn âm thầm che chở hắn, gây ảnh hưởng rất lớn đến hắn. Đây chính là ca ca của mẫu thân hắn, là cữu cữu của hắn - Vân Sách.
Hai người đứng đối diện, dường như từ trong ánh mắt của Vân Thiên Hà, Vân Sách đã hiểu được sự dao động nội tâm của hắn, khóe miệng liền nhẹ nhàng điểm một nụ cười.
Nụ cười của Vân Sách có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-dong-thien-ha/1228059/chuong-546.html