Chương trước
Chương sau

- Huyết mạch Cơ thị không thể kế thừa đế mạch của thiên hạ này, không phải bọn họ chính là Thánh Hoàng nhất mạch sao, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra, ta càng lúc càng hồ đồ rồi?
Vân Thiên Hà càng nghe lời kể của Ô Lan và Ngả Nhã Na lại càng cảm thấy mơ hồ.
Nhưng ngay khi hắn định truy hỏi bọn họ cho rõ ràng thì Mạt Nhi vội vội vàng vàng chạy vào kêu lớn:
- Tỷ... tỷ phu, không tốt, Túc Dao đại tỷ bị sinh non, nàng đang rất vất vả, bà bà muốn huynh qua bên đó. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL
- Cái gì?
Vân Thiên Hà vừa nghe thấy vậy cũng không nán lại nói chuyện với Ô Lan nữa, bèn túm lấy Mạt Nhi sau đó nhanh chóng như một cơn gió biến mất khỏi phòng.
Nghe thấy hài tử bị sinh non, Ô Lan đứng lên liếc nhìn Ngả Nhã Na, thần sắc hai người đều có chút cổ quái, cũng lập tức chạy theo sau.
Khi Vân Thiên Hà chạy tới khuê phòng Túc Dao, chợt nghe thấy âm thanh thống khổ của Túc Dao từ trong phòng truyền ra, Vân Nương đứng ở ngoài cửa lo lắng đi tới đi lui.
Thấy Vân Thiên Hà đã tới, Vân Nương liền vội vã kéo tay hắn nói:
- Hà Nhi, lâu như vậy rồi mà Dao Nhi vẫn chưa sinh được, chẳng phải Tuyết Nhi lần trước sinh nở rất thuận lợi sao? Phải làm gì bây giờ?
Vân Nương sốt ruột, Vân Thiên Hà lại càng sốt ruột hơn, loại chuyện thế này hắn chưa bao giờ trải qua, do dự một chút rồi tiến vào trong khuê phòng.
Bên trong khuê phòng, Túc Dao sắc mặt trắng bệch, vô cùng thống khổ, bên người nàng là một vị trưởng lão Linh Tộc vu y đang dùng một số thủ pháp để hỗ trợ, nhưng dường như không mấy hiệu quả, trên trán mồ hôi chảy ra đầm đìa.
- Trưởng lão, tình huống thế nào rồi?
Nghe thấy Vân Thiên Hà hỏi, vị trưởng lão kia quay sang lắc đầu nói:
- Việc này vô cùng khó khăn, lão thân đã thăm dò mạch tượng cho Dao Nhi, trong cơ thể Dao Nhi bị một cỗ lực lượng kỳ dị ngăn trở, thai nhi dường như bị hút ngược trở lại, cho nên tạo thành trở ngại rất lớn cho việc sinh nở, trừ khi mổ bụng, nếu không...
- Sao có thể như vậy, có biện pháp gì để giữ cho cả hai mẹ con đều bình an hay không?
- Thiên Hà...
Túc Dao lúc này đã rất suy yếu, cố gắng chịu đựng thống khổ kêu lên:
- Cứu hài tử... chỉ cần hài tử bình yên là được, không cần lo cho muội...
Nghe thấy nàng nói vậy, trong lòng Vân Thiên Hà càng thêm lo lắng, vội vàng nhớ lại phương pháp mổ đẻ thời hiện đại của những ca phụ sản khó sinh, thế nhưng lúc này không có thiết bị đặc thù để phụ trợ, càng không có phương pháp hộ lý hữu hiệu, nếu như mổ đẻ mà nói, khả năng gây nguy hiểm đến sinh mệnh của Túc Dao vô cùng cao.
- Thiên Hà, mau lên, hài tử...
Đúng lúc này Túc Dao kêu lên một tiếng sợ hãi, lập tức cắt đứt mạch suy nghĩ của Vân Thiên Hà, hắn ngước mắt lên nhìn, thấy sắc mặt Túc Dao càng thêm tái nhợt, vô cùng thống khổ, đồng thời xung quanh thân thể nàng có một cỗ lực lượng không ngừng rung động, cỗ rung động này dường như có sự kết nối chặt chẽ tới tâm thần của hắn, khiến trái tim hắn cũng theo sự rung động đó nhảy lên kịch liệt.
Trong mơ hồ, Vân Thiên Hà dường như cảm ứng được một sự kêu gọi vi diệu, một loại cảm giác huyết nhục tương liên truyền đến cỗ ý chí vô cùng bức thiết, khiến hắn cảm giác được hài tử trong bụng Túc Dao muốn đi ra nhưng thủy chung luôn có một sự níu kéo ràng buộc, khiến nó ở trong bụng mẫu thân không thể nào dứt ra được, phải hướng về phía phụ thân phát ra lời cầu cứu.
Thấy tình cảnh như vậy, Vân Thiên Hà nhìn về phía vu y trưởng lão, nói:
- Trưởng lão, nếu như phải mổ, ngươi có biện pháp nào để giữ tính mệnh cho Túc Dao không?
Vu y trưởng lão trong lòng cũng không dám khẳng định, nên không mạo muội trả lời, lúc này Túc Dao lại kêu lên một lần nữa;
- Cứu hài tử... hài tử... không cần lo cho muội...
Vân Thiên Hà đương nhiên muốn mẫu tử bình an, nhưng lúc này lại rơi vào thế trận khó xử, Tầm Nguyệt cùng Mộng Ly hôm nay đang trong lúc bế quan, bây giờ bắt hắn đưa ra lựa chọn nào cũng vô cùng khó khăn.
Đúng lúc này, Mạt Nhi vội vã chạy vào kêu lên:
- Tỷ phu, Bạch Nương Tử tới, nàng còn dẫn theo một lão bá, đang kêu gào đòi vào, làm sao bây giờ?
Vân Thiên Hà vừa nghe thấy Bạch Nương Tử tới, bèn kêu lên:
- Mau để nàng vào đây!
Trong lúc nói chuyện, đã thấy Bạch Nương Tử nhanh chóng vào phòng, không kịp nói gì liền lập tức đi tới bên giường, từ trong chiếc hòm nàng mang theo lấy ra dụng cụ dao mổ, muốn thực hiện cứu chữa cho Túc Dao ngay.
Vân Thiên Hà thấy người hộ tống Bạch Nương Tử tới không phải là Tiên Kiều, mà là Cơ Hi Nhân, đang cảm thấy nghi hoặc, chợt nghe Cơ Hi Nhân nói:
- Hài tử, lão phu sẽ bố trí Tử Cực Thiên Vi Trận, cần có sự trợ giúp của ngươi, ngươi hãy lấy bàn Long Trấn Trụ ra, dựa theo phân phó của lão phu để làm!
Nói xong, Cơ Hi Nhân cũng lấy xuống chiếc rương đeo trên lưng, từ trong đó lấy ra một số dụng cụ nhìn tựa như Bàn Long Ấn Chương bắt đầu bố trí bên trong phòng, để Vân Thiên Hà đứng ở giữa trận tâm, đem Bàn Long Trấn Trụ đặt ở trung ương, sau đó lại rót vào một cỗ lực lượng tinh thuần.
Lúc này những dụng cụ nhìn tựa như Bàn Long Ấn Chương đã được Cơ Hi Nhân bố trí thành một trận thế cổ quái, sau khi Vân Thiên Hà rót lực lượng vào Bàn Long Trấn Trụ ở trung tâm trận pháp, Bàn Long Ấn Chương xung quanh trận nhất thời phát sáng tỏa ra những luồng quang hoa rực rỡ.
Cơ Hi Nhân lại nói:
- Lão phu đang dùng trận này để tiếp nhập vào địa mạch của Tàng Long đại điện, khi tiếp nối vào địa mạch, sẽ có một cỗ địa mạch chi khí rất mạnh xông lên, ngươi vạn lần không được để địa mạch chi khí xộc vào trận tâm, đợi sau khi hài tử sinh ra, ngươi nhanh chóng đem hài tử đặt vào trung ương của trận để cho địa mạch chi khí tụ lại, bất quá đến lúc đó có khả năng nó sẽ hấp thu tinh khí bên trong cơ thể ngươi. Đây chỉ là một biện pháp bất đắc dĩ để bảo trụ hài tử và mẫu thân nó, ngươi hãy chuẩn bị sẵn sàng đi!
Chỉ cần mẫu tử bình an, Vân Thiên Hà có phải trả giá đắt cũng có thể chịu được, liền không cần nghĩ ngợi nhanh chóng gật đầu ra hiệu hãy tiến hành đi.
Cơ Hi Nhân lập tức đem chiếc Bàn Long Ấn Chương cuối cùng đặt vào một góc còn trống của trận.
Ngay khi Tử Cực Thiên Vi Trận mở ra, nhất thời một luồng quang hoa nhiều màu sặc sỡ phóng ra từ trận thức, trận thức đã nồi liền với địa mạch của Tàng Long đại điện, Vân Thiên Hà liền cảm thấy một cỗ địa mạch chi khí mãnh liệt dâng trào như thủy triều nhanh chóng hướng về phía Bàn Long Trấn Trụ của hắn tụ tập lại.
Vân Thiên Hà án theo phân phó của Cơ Hi Nhân, ngay khi cỗ địa mạch chi khí muốn tiến vào trong Bàn Long Trấn Trụ, một sức ép mạnh mẽ không gì sánh được ập đến, Vân Thiên Hà liền cấp tốc rót lực lượng của chính mình vào, đem cỗ địa mạch chi khí kia ngăn cản ở bên ngoài, khiến cho địa mạch chi khí bắt đầu điên cuồng tụ lại bên trong Tử Cực Thiên Vi Trận.
Đúng lúc này, Túc Dao hét lên một tiếng chói tai rồi lập tức im bặt, trong phòng cũng không hề nghe thấy tiếng trẻ con khóc.
Vân Thiên Hà quay sang, chỉ thấy Bạch Nương Tử vẻ mặt khiếp sợ đang ôm một khối cầu tựa như bong bóng, tỏa ra một tầng quang hoa nhàn nhạt, giữa khối cầu là một đứa trẻ thân thể trắng nõn cuộn mình nằm trong đó, im lặng tựa như đang ngủ.
- Thiên Hà, mau mang đứa trẻ vào trong trận...
Cơ Hi Nhân lên tiếng nhắc nhở, Vân Thiên Hà cấp tốc chạy lại, ôm lấy đứa trẻ từ tay Bạch Nương Tử.
Bất quá khi ôm lấy đứa trẻ, nhất thời có một cảm giác kỳ dị truyền khắp toàn thân hắn. Hắn cũng không kịp thể nghiệm loại cảm giác này là gì, ngay khi bước vào trung ương trận thức, viên cầu bao bọc quanh thân đứa trẻ đột nhiên sáng rực, hơn nữa Vân Thiên Hà còn cảm nhận thấy một luồng tinh huyết từ trong cơ thể mình, giống như có một lực hấp dẫn kỳ dị nào đó dẫn dắt chậm rãi chảy vào trong thân thể đứa trẻ.
Lúc này, Vân Thiên Hà bắt đầu buông lỏng sự ngăn cản, cỗ địa mạch chi khí ngưng tụ bên trong trận như một cơn hồng thủy tìm được nơi phát tiết, nhanh chóng ập tới trung ương trận thức.
Viên cầu bao bọc đứa trẻ tựa như là hạch tâm của lực hút, nương theo dòng tinh huyết trong cơ thể Vân Thiên Hà tuôn ra, một luồng địa mạch chi khí trộn lẫn tinh huyết ào ào chảy về nơi này, đứa trẻ huyền phù lơ lửng giữa không trung được bao bọc trong một cỗ quang hoa kịch liệt, cánh tay và đôi chân nhỏ bé cũng dần dần thả lỏng duỗi ra.
Vào lúc này, bởi địa mạch chi khí của cả Tàng Long đại điện đang tràn vào trong trận, Long Tinh Bích của Tàng Long đại điện đột nhiên phóng ra một cỗ quang mang kỳ dị, kết hợp với luồng quang hoa cũng phát ra từ Bàn Long Các Tự bên trong điện, cùng nhau chiếu lên bức phù điêu ở giữa đại điện.
Đám người trong đại điện phát hiện thấy dị tượng xảy ra đều thốt lên sợ hãi.
Ngay sau đó, bất chợt quang mang ở trên bức phù điêu một lần nữa bắn ra một đạo quang hoa bảy màu rực rỡ, dọc theo đỉnh của đại điện phóng thẳng về phía chân trời.
Mà ở bên ngoài, tại vị trí của Tàng Long đại điện, lúc này trên bầu trời xanh thẳm đột nhiên mây từ khắp nơi đua nhau tụ về, một luồng thiên quang chín màu bất chợt bao phủ toàn bộ giải đất phương viên trăm dặm xung quanh Thanh Long sơn, rồi dần dần từ chín màu biến hóa thành một màu tím duy nhất.
Bách tính nhìn thấy thiên quang bao phủ, đều hô lớn thần tích xuất hiện, ào ào quỳ xuống hướng về phía thần quang bái lạy.
Tử cực thiên quang hiện thế, thiên hạ náo động!
...
Cùng lúc đó, ở trong Thiên Quỷ sơn tại Khai Châu xa xôi.
Quỷ Hoàng cùng với toàn bộ tộc nhân lúc này đều đứng trên đỉnh núi, nhìn tử quang chiếu xuống từ phía chân trời, Quỷ Hoàng đưa tay vuốt râu, ánh mắt mang theo ý cười, nói:
- Tử cực thiên quang hàng lâm, đây chính là dấu hiệu Nhân Hoàng xuất thế!
Ở bên người Quỷ Hoàng có đứng một lão giả mặc áo bào trắng, tóc mi tung bay, thần sắc ôn hòa, trên người ẩn chứa một luồng quang hoa nhàn nhạt, khiến cho hắn như được khoác thêm một tấm áo choàng thần bí, nhìn tựa như một vị chân thần hạ giới.
Lão giả này, chính là Khôn Linh Lão Tổ.
Khôn Linh Lão Tổ nhìn tử cực thiên quang, cũng khẽ vuốt chòm râu, nói:
- Tử Cực Nhân Hoàng sinh ra, Địa Cực Thánh Hoàng xuất thế, Tạo Hóa Thiên Đế hiển hiện. Thiên - Địa - Nhân tam hoàng này có thể thông tạo hóa, định càn khôn!
Quỷ Hoàng nhìn luồng tử cực thiên quang ngày càng trở nên đậm đặc, vuốt râu nói:
- Ai có thể ngờ tới, Tử Cực Nhân Hoàng, đế mạch chi thực, lại chọn đúng hài tử của Thiên Hà, thực sự là thiên số khó dò, tạo hóa trêu người!
Khôn Linh Lão Tổ nói:
- Như vậy Cơ thị cũng nên xuất thủ rồi, tôn tử của ngươi sau khi trợ giúp Nhân Hoàng đoạt thiên hạ, tam hoàng cùng nhau trợ giúp Tử Vi Thiên Đế quản lý thiên địa tạo hóa, càn khôn luân chuyển, thời đại cận hoang tan vỡ một nghìn năm này, cũng nên đến hồi kết thúc rồi!
Quỷ Hoàng gật đầu, sau đó nghĩ đến một việc, bèn nói:
- Đăng vị phong thần của Tạo Hóa Thần Điện vào nửa tháng sau, chắc chắn sẽ hấp dẫn rất nhiều địch nhân đến phá hoại, bất quá hôm nay tử cực thiên quang xuất hiện, đế mạch chi thực cũng đã lựa chọn hài tử của Thiên Hà, bí mật này vạn lần không thể tiết lộ, hơn nữa việc hôm nay, phỏng chừng thế lực các phương đều có thể nhận biết được, hiện tại chúng ta nhất định phải đưa ra một kế sách thích hợp!
Khôn Linh Lão Tổ nói:
- Vậy liền mượn sự kiện lần này của Tạo Hóa Thần Điện thu hút ánh mắt của mọi người, để cho cuộc chiến tranh đoạt thiên địa khí vận tạo hóa, bắt đầu từ đó!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.