Chương trước
Chương sau

Vân Thiên Hà nghe thấy lời Tạp Ba trưởng lão nói, hắn cũng không giải thích rằng mình muốn quật mộ người khác là để điều tra bí mật của Tinh Khung BÍ sách.
Thế nhung nếu không trộm mộ, mà muốn hi vọng vào việc người trong thôn đồng ý cho đào, đó là chuyên không có khả năng, ai muốn để cho người ta đến phá phần mộ tồ tiên nhà mình chứ!
Tinh Mông biết Vân Thiên Hà muốn điều tra nơi này, nhất định là chuyện rất trọng yếu, hắn cũng biết Vân Thiên Hà sẽ không tùy tiện đem chuyện này nói cho người khác, vì vậy bèn nói:
- Tạp Ba trưởng lão, thiếu chù làm như vậy tự nhiên có nguyên nhân của minh, ngài không cần phải hỏi nhiều, trước tiên cứ dựa theo lời Trương trường lão dò xét một chút xem sao!
Tạp Ba hơi do dự một chút, sau đó cũng gật đầu, rồi độn thổ xuống phía dưới.
Sau một lát, Tạp Ba trưởng lão chui từ phía dưới lên, nói:
- Chỗ mà Trương trường lão nói xác thực có một cửa mộ, hơn nữa trên cừa mộ kia còn có một đồ án hỉnh tam giác, mỗi canh bên đều có một cái khe bằng nửa ngón tay... Nguồn truyện: Truyện FULL
Nghe xong những lời kể này, Trương trưởng lão gật đầu nói:
- Quả thực là một cơ quan nếu phá cửa thì sẽ hủy mộ, phương pháp này sử dụng nhiều để xây dựng mộ nhầm phòng ngừa có kè đào trộm, nhưng cơ quan của nó cũng có chút đặc biêt, nó trực tiếp gắn liền với sơn mạch này, nếu manh mẽ công phá mà nói sẽ tao thành núi lở...
Vân Thiên Hà suy nghi một chút, trong lòng quyết định, nói với Tinh Mông:
- Tinh Mông, ngươi dẫn người đến nhà ba lão giả kia, nghỉ biên pháp đem ba thanh khắc đao có đồ án trộm về, nhớ kỹ vạn vạn lần không được đả thương người, cũng không được để ho nhận ra các ngươi, đánh mê ho là được!
NÓi rồi, Vân thiên Hà chỉ vào đồ án trên bia mộ để Tinh Mông xác nhân.
Tinh Mông nhìn qua một chút, sau đó liền nói:
- Thiếu chủ yên tâm, thuộc hạ trong nửa canh giờ sẽ lấy được khắc đao!
Dứt lời Tinh Mông mang theo vài người nhanh chóng lẻn vào trong thôn.
Đợi Tinh Mông đi rồi, Vân Thiên Hà cảm ứng phát hiện ánh sáng từ phía căn phòng ở cửa mộ, hình như là có người muốn ra ngoài, lập tức liền nói với mấy người Xích Thổ tộc:
- Hiện tại các ngươi bắt đầu đào đi, chỉ cần dọn dẹp để cửa mộ lộ ra là được, nhưng nhất định không được gây nên động tĩnh quá lớn!
-Vâng!
Mấy người ứng tiếng trả lời, liền bắt đầu hành động.
Lúc này thân thể Vân thiên Hà khẽ động, nhẹ nhàng tới phía sau phòng ốc giống như u linh, thấy một vị trung niên cầm một ngọn đèn đi ra, nhìn xung quanh một chút, sau đó đặt cây đèn ở một bên, sau khi đi tiểu xong, lại châm rãi về phòng.
Ngay lúc người trung niên vào nhà, Vân thiên Hà tiên tay một kích đánh ngất hắn, sau đó liền thả lại hắn lên giường.
Bất quá khi xoay người muốn rời khỏi, Vân Thiên Hà liếc mắt nhìn qua chiếc bàn có cái giá hình dáng kỳ lạ, phía trên giá xếp nhiều linh vi.
Những linh vị ở đây cùng với linh vị bình thường bất đồng chính là chúng đều là những đầu người gỗ, được điêu khắc trông rất sống động, mà chúng được sắp xếp như hình kim tự tháp, rất là đặc biệt.
Vân Thiên Hà nhìn qua vài lần, lại cũng không tìm ra chỗ quái dị, liền đi ra cửa.
Đợi khoảng nửa canh giờ, mấy người của Xích Thổ tộc đã dọn dẹp cửa vào của mộ thất xong, nhưng vẫn chưa thấy Tinh Mông trở về, Vàn Thiên Hà và mấy người đang đào mộ không thể làm gì khác hơn là ngồi chờ.
Thế nhưng đợi gần một canh giờ qua cũng không thấy động tĩnh gì, trong lòng Vân Thiên Hà cũng cảm thấy có điều không ổn.
Ba lão đầu trong thôn theo như Tình Báo doanh điều tra đều là những dân hộ rất bình thường, lấy thủ đoạn của mấy người Tinh Mông, cho dù bọn họ có trộm một quần lót đang mặc trên người về cũng không lâu như vậy, hơn nữa mộ thất này rất gần thôn, nếu như xảy ra động tĩnh gì, Vân Thiên Hà cũng có thể cảm ứng được.
Nhưng hiện tại hắn không cảm ứng được gì, mà mấy người Tinh Mông vẫn chưa trở về, điều này khiến hắn cảm thấy cổ quái, lẽ nào kết quả điều tra của Tình Báo doanh có sai sót, ba lão đầu này căn bản chính là cao thủ ẩn tàng thực lực, nên bọn họ không điều tra được?
Vân Thiên Hà nghĩ vậy bèn đứng dậy, nói với mấy người còn lại một tiếng, rồi liền đi vào thôn, hắn quyết định tự mình điều tra một phen.
Sau khi vào thôn, Vân Thiên Hà do xét mấy nơi gần đó một phen, thòi gian lúc trước khi tiến tới, hắn còn có thể cảm ứng được những nơi này đều có người ở, nhưng hiện tại lại không phát hiện được bất kỳ khí tức gì, mấy người Tinh Mông cũng thất tung không thấy đâu.
Vân Thiên Hà càng nghĩ càng cảm thấy quỉ dị, hắn phân biệt chạy đến mấy căn phòng xem xét một chút, cũng không có người, lại thăm dò tại những nơi gần đó một phen, phát hiện toàn bộ ngôi làng một mảnh tĩnh mịch.
Rầm!
Chính lúc đang suy nghĩ đột nhiên từ xa truyền đến thanh âm đất đá vỡ vụn, Vân Thiên Hà cảnh giác, lập tức cảm thấy đó là truyền từ phía lăng mộ, vội vàng chạy trở lại.
Thế nhưng khi hắn trở về khu mộ, trong lòng Vân Thiên Hà càng trở nên quỉ dị, bởi vì đám người Tạp Ba trưởng lão đã biến mất giống như không khí, không còn chút tăm tích nào.
Không có bất kỳ dấu vết và đầu mối nào lưu lại, những người này cứ như vậy mà biến mất, duy nhất chỉ có Vân Thiên Hà không có chuyện gì, lúc này hắn cảm thấy da đầu tê dại, có loại cảm giác như đang bị trêu đùa.
Dừng phương pháp định thần giúp tâm thần bình tĩnh trở lại, cảm ứng xung quanh, rốt cuộc cũng cảm ứng được gần đó có một cỗ khí tức quỉ dị đang dao động chậm rãi tiến gần về phía hắn, lập tức quát lớn:
- Không cần giả thần giã quỉ nữa, nếu mọi người đã bị các ngươi bắt, vậy hãy ra mặt nói chuyện đi!
- Tiểu tử, ngươi dẫn người đến đây đào bới phần mộ tồ tiên ta, rốt cuộc là muốn làm
Lúc này, trong hư không truyền tới một giọng nói âm trầm, nhưng vô cùng hùng hậu, Vân Thiên Hà nghe vào trong tai liền càm thấy giống như là tiếng sấm âm ầm, khiến tâm thần hắn trở nên rung động.
Người này là một cao thủ!
Lúc này tâm tình Vân Thiên Hà rất bình thản, nghiêm nghị không sợ hãi, chậm rãi đi tới bên gian nhà trước lăng mộ, thản nhiên nói:
- Các ngươi sớm đã biết chúng ta tới đào mộ tổ tiên mình, nhưng chỉ bắt đi thủ hạ của ta mà lưu lại một mình ta, hẳn là muốn dọa cho ta sợ, phải không?
Nói rồi, Vân Thiên Hà đẩy cửa ra tiến vào trong gian nhà, quả nhiên người trung niên ờ trong phòng đã không thấy đâu nữa. Vì vậy liền đốt ngọn đèn lên, quan sát những đầu người gỗ đang được thờ phụng trong phòng.
Đúng lúc này, ngoài phòng truyền đến một tiếng động nhỏ, cạch một tiếng, cửa phòng bị đẩy ra, Vân Thiên Hà quay đầu chi thấy một vị lão giả râu tóc hoa râm đi vào.
Đi theo phía sau hắn, có hai lão già già yếu, mặc một bộ y phục màu xám, tay chống quài trượng trông như những ông già bình thường, thế nhưng Vân Thiên Hà đều không cảm thụ được chút nội tức nào trên người bọn hộ, thậm chí có loại cảm giác như họ không tồn tại, trong lòng không khỏi vô cùng kinh ngạc, những người này xác thực cổ quái.
Nhìn lão già kia tiến vào đầu tiên, trên mặt Vân Thiên Hà cũng không có biểu hiện gì kinh ngạc, chỉ thản nhiên nói:
- Lão bá, chúng ta lại gặp mặt rồi!
Vị lão nhân này chính là lão giả mà lần trước hắn gặp tại quán rượu nhỏ trong thành ở Long Sơn quận, người mà tửu bào kia gọi là tam thúc công, là tôn tử chân chính của Âu gia.
Thật ra Âu Thần cũng vô cùng kinh ngạc khi nhìn thấy Vân Thiên Hà, nhưng lúc này chi thản nhiên cười cười nói:
- Lần trước ở trong thành ngươi hỏi thăm sắc Vi Thôn, lão phu vừa vặn đi ngang qua nghe được, nên liền bám theo tới gần tửu quán, muốn nhìn xem ngươi định làm gì, nhưng mới đi tới cửa, đã bị thằng cháu trai vô dụng kia gọi vào, lão phu đành phải thuận theo tự nhiên!
Vân Thiên Hà quét mắt nhìn qua hai lão già mà hắn không hề có cảm giác họ tồn tại nói:
- Hai lão bá này hẳn chính là hai trong ba người mà ngài nói, thủ hạ của ta hiện hẳn do một vị lão bá khác canh giữ đúng không?
- Quả nhiên là một tiểu tử thông minh, chuyện gì ngươi cũng có thể đoán biết được chín mười phần, đã như vậy thì nói chuyện nhanh một chút, ngươi rốt cuộc muốn làm gì?
Lão già mặc áo xám phía sau lúc này mờ miệng nói, giọng như chuông đồng.
Vẻ mặt Vân Thiên Hà cũng là bất đắc dĩ, nói:
- Điều ta muốn, các vị hẳn cũng rõ. Ta chi muốn dùng ba thanh khắc đao mở cửa mộ, đề xem năm đó tổ tiên các người sau khi đào tẩu khỏi sắc Vi Thôn, có lưu lại thứ gì trọng yếu hay không!
Nghe xong lời này, ba lão giã sắc mặt đại biến. Âu Thằn gắt gao nhìn chằm chằm vào Vân Thiên Hà, nói:
- Ngươi làm sao biết được năm đó sắc Vi Thôn còn có người trốn thoát, hơn nữa còn là họ Âu, chuyện này khi đó căn bản không có ai biết?
Vân Thiên Hà nghĩ thầm, khi nãy hắn không cảm giác được sự tôn tại của những người này, nhung hiện tại họ đang đứng ngay cạnh hắn mà vẫn như vậy, nhất định họ đã dùng thứ gì đó đặc biệt để ẩn nấp, nói không chừng thử này chính là đồ vật năm đó người họ Âu kia dựa vào để chạy trốn.
Trong lòng nghĩ tới điều gì đó, lúc này mới nói:
- Nếu lúc đó không ai biết, đêm nay ta cũng không chạy tới đào mộ, bất quá người này đã chết gần nghìn năm. cho dù ta nói ra, các ngươi cũng sẽ không tin!
Lão giả áo xám và áo lam phía sau liếc mắt nhìn nhau, lão giả áo lam ngữ khí tương đối ôn hòa, nói:
- Hài tử, nếu người đã chết sần nghìn năm, như vậy hắn sao có thể nói cho kẻ ở nghìn năm sau như ngươi biết, trừ phỉ hắn có năng lục biết trước thời gian, ta nói có đúng không?
Trên mặt Vân Thiên Hà rốt cuộc cũng lộ ra thần sắc kinh ngạc, nhìn lão giá áo lam, nói:
- Nếu lão bá đã đoán được là ai. như vậy vãn bối có nói hay không cũng không cần thiết nữa. nhưng thật ra vãn bối không hiểu, hai vị không phải hậu nhân của vị tiền bối họ Âu kia, nhưng tại sao phải giả mạo?
Lúc này thần sắc Âu Thần cũng không nhịn được trờ nên kinh ngạc, nhìn Vân Thiên Hà nói:
- Tiểu tử, những lời này cũng là do người kia nói cho ngươi biết?
Trong lòng Vân Thiên Hà thầm nghĩ lão nhân này thật đáng yêu, kỳ thực hắn cũng không quá khăng định, không ngờ lão nhân này lại thay mình nói ra, liền cười tủm tim nói:
- Kỳ thực ta cũng chỉ suy đoán mà thôi!
Ba lão giả vừa nghe xong thì bừng tinh ngộ, cư nhiên lại bị tên tiểu hồ ly giảo hoạt này bỡn cợt một phen.
Âu Thằn sắc mắt trầm xuống trừng mắt nhìn Vân Thiên Hà:
- Tiêu tử, không cần nhiều lời vô ích nữa, cũng không cần tiệp tục hoa ngôn xảo ngữ, về chuyện kia, rốt cuộc là ngươi muốn làm gì?
Lúc này trong lòng Vân Thiên Hà phiền muộn muốn thổ huyết, kỳ thực hắn cũng không thể khẳng định Tinh Khung Bí Sách hiện tại có ở sắc Vi Thôn hay đã bị người khác lặng ỉẽ mang đi, hắn càng không biết trong phần mộ kia có đầu mối gì hay không, tất cả chi đều là phán đoán mà thôi.
Bất quá lúc này ba lão nhân nhãn thần bắt đầu bất thiện trừng mắt nhìn Vân Thiên Hà, hắn không thé làm gì khác hơn đành nói:
- Đã từng có người cho ta ba đầu người gỗ, nói rằng hãy điều tra hạ lạc của những thứ giống với ba đầu người gỗ này, vãn bối sau một thời gian điều tra, liền đã tra ra được nơi này!
Không ngờ; hai lão giả áo xám và áo lam sau khi nghe xong lại cùng kêu lên:
- Mau cho ta xem đầu người gỗ kia!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.