- Đại ca ca, rốt cuộc huynh đã trở về, Nhạc nhi rốt cuộc cũng đợi được huynh về rồi, ô ô… Khi Vân Thiên Hà vào Tây viện, người đầu tiên nhìn thấy chính là một thiếu niên chừng mười hai mười ba tuổi đang trong sân luyện công, tại lúc hắn còn chưa tỉnh tinh thần lại, chỉ thấy thiếu niên này chạy tới, ôm lấy cánh tay của hắn vui quá thành khóc. Thiếu niên này chính là Yên Nhạc Nhi, vài năm không gặp, hắn đã từ một hài đồng phấn nộn đáng yêu, trở thành một thiếu niên trong non nớt lại ẩn chứa vẻ thành thục. - Nhạc nhi, ngươi từng đáp ứng đại ca ca, không được khóc! Vân Thiên Hà ngồi xổm xuống, lấy tay lau đi nước mắt trên má. Yên Nhạc Nhi lập tức ngừng khóc, lau khô khóe mắt, liên tục gật đầu, trên khuôn mặt nhỏ nhắn mang theo ánh mắt kiên nghị. Lúc này Vân Thiên Hà mới cười cười vói hắn, sờ sờ đầu, quay sang nhìn thấy một vị lão giả đầu tóc bạc trắng ngồi trong phòng, người này tỏa khí tức tang thương năm tháng, trên khuôn mặt già nua khô gầy lộ ra vài phần lãnh đạm, hắn nhìn Vân Thiên Hà chỉ hơi gật đầu rồi bước rới. Yên Nhạc Nhi nói: - Đại ca ca, đây là Chu gia gia, trước đây thời điểm chúng ta chạy nạn ca ca đã gặp qua người rồi! Vân Thiên Hà gật đầu với vị Chu gia gia này, liền hồi trưởng lại, vị lão nhân này chính là di lão Huyền Môn bị xuyên thấu qua xương tỳ bà bọn họ gặp được trước kia, người này cực kỳ tinh thông cơ quan thuật. Sau khi gặp qua Chu lão, lúc này trong phòng lại có hai vị lão giả bước ra, Vân Thiên Hà nhìn hai người này có điểm xa lạ, Nhạc nhi liền giới thiệu, trong hai lão giả có một người là di lão Huyền Môn, tên là Tiêu Chính Nam, không biết có phải có quan hệ với Tiêu thị Hải Châu hay không. Mà một người còn lại, Vân Thiên Hà chỉ nhìn tướng mạo và dung mạo, thọ mi rất dài, đều là màu tuyết trắng, lỗ tai so với người bình thường không quá giống nhau, người này hẳn là trưởng lão Tuyết tộc, hậu duệ Linh tộc. Sau đó Hắc bá giới thiệu, vị lão giả này tên là Thu Phúc, là một trong những người được Linh tổ phái tới đây tọa trấn Đồ thị. Sau khi phân biệt chào hỏi, Vân Thiên Hà còn chưa kịp nói mấy câu với mấy vị lão giả này đã bị đám thiếu niên lục tục từ trong phòng đi ra bao quanh kín mít. Những thiếu niên này chính là các hài tử vẫn thường luyện công trong võ đường thời điểm hắn mới rời đi, hôm nay bọn họ đã trưởng thành, cũng hiểu chuyện hơn, thấy Vân Thiên Hà, tất cả đều có vẻ rất hưng phấn kích động. Sau khi hàn huyên trò chuyện với đám thiếu niên này, Đồ Nguyên Đồ từ chỗ sâu trong Tây viện quay lại, nói cho Vân Thiên Hà biết, gia chủ muốn gặp hắn. Vì vậy Vân Thiên Hà nói vài lời cổ vũ kích động các thiếu niên và chia tay với mấy lão giả, sau đó trực tiếp đi theo sau Đồ Nguyên Đồ tới kinh lâu Tây viện, từ nơi đó hắn có thể tiến vào bí thất ngầm. Tàng kinh lâu của Đồ phủ, từ lâu không còn vẻ đại khí bàng bạc, trang nghiêm túc mục như năm xưa, khi Vân Thiên Hà bước vào cửa, chỉ nhìn thấy bốn phía đổ nát thành mảnh vụn, có một bên đã hoàn toàn sụp đổ thành phế tích. Từ một thông đạo đổ nát tiến vào trong tàng kinh lâu, Vân Thiên Hà nhớ tới một việc, đột nhiên hỏi: - Tam thúc công, bọn cháu từng dò xét bí thất dưới tàng kinh lâu, đã từng phát hiện ra có một chiếc hộp, hiện tại không biết có còn nguyên chỗ cũ hay không? Cước bộ Đồ Nguyên Đồ không dừng lại, mở cơ quan trận, đợi hai người đứng vào, bên trong nhất thời tối đen, mới nói: - Chiếc hộp đó từ khi cháu rời đi vẫn cất giấu chỗ cũ, lần trước có một vị di lão Huyền Môn hỏi qua chuyện này, lão phu nói cho hắn, hắn đã lấy đi tấm bản đồ trong hộp đi rồi! Vân Thiên Hà vừa nghe, trong lòng âm thầm kêu khổ, nói: - Vậy những thứ còn lại thì sao? - Còn lại bộ công pháp và một chiếc tinh bình, đại ca của ta từng tìm hiểu bộ công pháp này, bởi vì quá mức thâm ảo khó hiểu, hắn chưa đạt tới cảnh giới Võ Thánh, vì vậy chỉ tham khảo một ít bí thuật trong đó phối hợp vào Đồ Thị Võ Kinh, đại ca chuẩn bị lúc sinh thời hoàn thiện tinh tế Đồ Thị Võ Kinh của chúng ta, lại bù đắp những thiếu sót nguyên bản tồn tại bên trong! Vân Thiên Hà gật đầu, nghĩ thầm, Đồ Thị Võ Kinh xác thực tồn tại chỗ thiếu hụt, chỉ bất quá chính mình thông qua công pháp cơ sở nhập môn Đồ Thị Võ Kinh bước vào con đường võ đạo, dẫn đạo giai đoạn đầu tiên, công lao của Đồ Thị Võ Kinh không thể nào phủ nhận. Chỉ là thuộc tính thiên phú của đệ tử Đồ thị bình thường chính là liệt diễm chân khí, mà hiện tại hắn đã biến thành khôn chi tinh viêm chân khí, hơn nữa vô thượng bí pháp Nguyệt Tông Thiên Khôn Bí Pháp chính mình học được không thể nào truyền thụ cho bọn họ, mà bộ Khôn Linh Thiên Tức Thuật, Ngọc Tủy Khôn Huyết Cốc và một số công pháp khác cũng không phải là tư chất đệ tử Đồ thị có thể tu luyện. Suy nghĩ một chút, Long Sư Thiên Ba Hống, còn có công pháp Phá Thiên Tam Tuyệt kiếp trước của chính mình có thể truyền thụ cho đệ tử Đồ thị làm công pháp cơ sở dung nhập vào trong Đồ Thị Võ Kinh, hoàn thiện bộ Võ kinh này càng thêm huy hoàng. Kẹt kẹt… Tại lúc Vân Thiên Hà còn đang suy nghĩ, lúc này trong bóng tối nghe được động tĩnh cơ quan, ngay sau đó cánh cửa mở ra, Đồ Nguyên Đồ dẫn Vân Thiên Hà bước ra khỏi cửa, lộ trước mắt chính là một đại sảnh, ở đây trước kia là trọng địa cơ quan trong tàng kinh lâu Đồ thị, hiện tại bộ dáng cũng không phát sinh biến hóa gì. Đồ Nguyên Đồ đi tới trước đại sảnh, sau khi mở ra bộ phận cơ quan bí thất, một lát sau, liền từ bên trong lấy ra một chiếc hộp giao cho Vân Thiên Hà. Vân Thiên Hà tiếp nhận vừa nghe, chính là chiếc hộp trước kia hắn phát hiện ra, liền chậm rãi mở hộp, chỉ thấy bên trong có một bình thủy tinh trong suốt, bên dưới là bộ công pháp Quán Phách Thăng Long Quyết, tất cả vẫn như cũ hoàn hảo gửi nơi này. Đồ Nguyên Đồ nói: - Bộ công pháp này chúng ta đều đã tìm hiểu qua, mười phần tinh diệu thâm ảo, chỉ là tu vi của chúng ta quá yêu, căn bản không thể nào lĩnh ngộ yếu quyết, vì vậy mọi người quyết định để tại nơi này, chờ khi cháu trở về lĩnh ngộ tu luyện, mà thứ trong tinh bình, đó chính là khôn long đan phách của băng phách ngân long, kỳ hàn không gì sánh được, ta và đại ca chỉ miễn cưỡng cầm lên được, nhưng với thể chất và tu vi của chúng ta lại căn bản không thể sử dụng, vì vậy đều đưa hết cho cháu, hiện tại cháu đã đạt tới cảnh giới Võ Thánh, tương đương với tầng cấp siêu phàm thế tục, mà chúng ta làm trưởng bối trong nhà, tự nhiên hy vọng cháu có thể càng tiến xa hơn, giành cho Đồ thị bóng cây che chở càng lớn! Trong lòng Vân Thiên Hà cảm động, nặng nề gật đầu, hắn chỉ cảm thấy thứ chứa đựng trong tinh bình, tựa hồ mười phần sinh động, phảng phất như đang muốn phá bình thoát ra. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - truyentop.net Có khôn long đan phách, thánh thể của Vân Thiên Hà liền có thể tu luyện tới cảnh giới khôn long thánh thể đại thành, đồng thời cảnh giới Võ Thánh đạt tới đỉnh phong Nhân cảnh, đến lúc đó tìm được Tinh Khung Bí Sách, giải quyết vấn đề tinh mạch, hắn liền có thể trùng kích cảnh giới Võ Tôn càng cao hơn. Đồ Nguyên Đồ đưa khôn long đan phách và Quán Phách Thăng Long Quyết vào tay Vân Thiên Hà, tạm thời không dẫn Vân Thiên Hà tới địa phương các đệ tử Đồ thị tạm thời lánh nạn, chỉ nhìn Vân Thiên Hà nói: - Thiên Hà, hiện tại cháu đã từng nạp thê tử bên ngoài? Vân Thiên Hà gật đầu. - Trong ba nữ tử theo cháu trở về, có một người là nữ nhi Túc Tĩnh Vương, ta đã nhận ra nàng, cháu và nàng ở cùng một chỗ, tam thúc công cũng không phản đối, thế nhưng phụ thân của nàng chính là cừu nhân sinh tử của Đồ thị chúng ta, các trưởng bối trong nhà biết được cháu và nữ nhi của hắn kết thành phu thê, rất có khả năng sinh ra vướng mắc trong lòng, chỉ hi vọng thời điểm bọn họ hỏi tới, cháu có thể nghĩ biện pháp xóa bỏ nghi ngờ trong lòng bọn họ! - Cháu hiểu được phải làm như thế nào, vấn đề này nhất định sẽ xử lý tốt! Đồ Nguyên Đồ gật đầu, cũng không nói thêm câu nào, dẫn theo Vân Thiên Hà tiến vào trong một cánh cửa sau cơ quan, giống như mê cung, đi thêm khoảng chừng nửa nén hương, lại gặp phải cánh cửa điều khiển bằng bộ phận cơ quan, vượt qua cánh cửa này liền đi tới một thông đạo ngầm. Đi trong thông đạo dưới mặt đất khoảng chừng thời gian nửa nén hương, lại trải qua vài chỗ bố trí cơ quan trận ngầm, lúc này mới tới đại sảnh nơi các đệ tử Đồ thị ở lại. Ở đây giống như là một thôn trang nhỏ bên dưới lòng đất, ngoại trừ có mấy thông đạo theo nhiều hướng khác nhau, còn lại chỉ là cách mỗi đoạn có một phòng ốc nho nhỏ, mọi người đều ở tại đây, nhiều thông đạo hội tụ tại môt điểm trung gian, điểm trung gian này là một quảng trường tương đối rộng rãi. Khi Vân Thiên Hà và Đồ Nguyên Đồ tiến vào quảng trường, chỉ thấy Đồ Chính Minh đứng giữa trung tâm quảng trường, giám sát các đệ tử Đồ thị tu luyện. Đám đệ tử Đồ thị này hầu hết đều là thiếu niên, cũng là do Đồ thị gặp phải kiếp nạn, các chi hệ kiệt lực chuyển tới đây bảo toàn huyết mạch, cùng với các nữa quyến toàn bộ đều ở nơi này, về phần các thành viên gia tộc chủ yếu cùng với đám thanh niên, mọi người đều có cương vị công tác riêng. Hiện tại Đồ Chính Minh đang độ trung niên lại sinh rất nhiều tóc bạc, có chút già nua, hắn đứng trên quảng trường rộng lớn nhìn thấy Đồ Nguyên Đồ dẫn theo Vân Thiên Hà trở về, thần sắc có chút kích động, liền lập tức chạy tới nghênh đón, hai tay nặng nề giữ bờ vai hắn, nói: - Thiên Hà, cháu đã trở về! - Đại bá, khổ cực rồi! Vân Thiên Hà cảm giác mũi có chút chua xót, hít một hơi thật sâu, bình phục tâm tình, sau khi hàn huyên với Đồ Chính Minh vài câu, lúc này các thiếu niên trong quảng trường đều ngừng luyện công, chạy tới bao vây thành vòng tròn quanh Vân Thiên Hà, hiếu kỳ vây xem, ríu ra ríu rít như những con chim nhỏ. Tiếng ầm ĩ trung tâm quảng trường làm cho mọi người trong phòng ốc chú ý, lúc này đám nữ quyến trong phòng đều lần lượt ra ngoài, gọi hài tử chính mình trở về, hướng Vân Thiên Hà gọi tên, sau đó thấy một vị lão nhân trong phòng ốc chính đi ra, người này niên kỳ có chút già nua, lưng hơi còng xuống, chính là Đồ Nguyên Tán. Đồ Nguyên Tán vừa nhìn thấy Vân Thiên Hà, thần sắc rất bình tĩnh, vuốt vuốt chòm râu tiến tới, quan sát hắn vài lần, gật đầu nói: - Uhm, quả nhiên không khiến cho chúng ta thất vọng! Đồ Chính Minh hiện tại căn bản không nhìn thấu tu vi cảnh giới của Vân Thiên Hà, không khỏi hiếu kỳ hỏi: - Thiên Hà, tu vi của ngươi hiện tại đã đạt tới cảnh giới nào rồi? - Võ Thánh! - A, Võ Thánh, tốt… Đồ Chính Minh gật đầu lẩm bẩm một câu, lập tức nghĩ tới điều gì, con mắt đột nhiên trợn trừng, hít một hơi lãnh khí, không thể tin tưởng nhìn vào Vân Thiên Hà nói: - Cháu vừa nói cái gì, Võ Thánh? Cho dù là Đồ Nguyên Tán nghe xong lời này, khuôn mặt vốn rất bình tĩnh kia cũng không tránh khỏi hiện lên vẻ khiếp sợ, vẻ mặt động dung nói: - Cháu là nói, cháu đã đột phá cảnh giới siêu phàm Võ Thánh? Vân Thiên Hà biết bọn họ nhất thời không hồi phục lại tinh thần, chỉ gật đầu, không nói nhiều lời. Đồ Nguyên Đồ nhắc nhở nói: - Đại ca, phần thành tựu của Vân Thiên Hà đối với võ giả bình thường chúng ta mà nói đã là tốc độ thiên tài yêu nghiệt rồi, thế nhưng huynh lại không biết, trên đường trở về, nó còn dẫn theo mấy người, thực lực đều sâu không thể dò được, khi huynh nhìn thấy mấy người này, đừng thất thố như hiện tại là được! Đồ Nguyên Tán ngây người hồi lâu mới dần dần bình tĩnh lại, tràn đầy vui mừng nhìn Vân Thiên Hà, nói: - Lão phu dùng thời gian hơn mười năm cũng không đột phá được vách chắn cảnh giới Võ Thánh, hôm nay lại có thể được chứng kiến tử tôn Đồ thị chúng ta xuất hiện một vị Võ Thánh, sau này trăm tuổi đi gặp liệt tổ liệt tông cũng có thể tươi cười, Thiên Hà, cháu làm tốt lắm!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]