Chiếc hộp trên đài ngọc, tại lúc Vân Thiên Hà và Đường Linh Toa đồng thời cùng nhau sờ vào, rốt cuộc đã xuất hiện một chút biến hóa.
Đường Linh Toa và Vân Thiên Hà gỡ xuống, lần này chiếc hộp thần kỳ rời khỏi đài ngọc, cũng không lập tức trở lại chỗ cũ, chỉ là khi Vân Thiên Hà muốn mở chiếc hộp ra, chiếc hộp dĩ nhiên lại một lần nữa biến mất, trong nháy mắt đã trở về đài ngọc.
Một màn này, để Mộng Ly có chút phát điên rồi.
- Tổ tiên của ngươi rốt cuộc dùng đến phương pháp gì để trói buộc chiếc hộp này trên đài ngọc, vì sao ngay cả ngươi cũng không thể lấy được?
Tầm Nguyệt có chút chần chờ, nói:
- Tỷ tỷ, không bằng chúng ta cũng thêm vào, cùng nhau thử xem!
Khuộn mặt Mộng Ly nhất thời hiện lên đóa hoa hồng xinh đẹp, phun phì phì nói.
- Đi, muốn thử muội tự thử đi, ta vừa thử qua rồi!
Tầm Nguyệt biết Mộng Ly suy nghĩ cái gì, nàng bước tới, bàn tay nhỏ bé có chút run run nắm lấy bàn tay của Vân Thiên Hà và Đường Linh Toa, ba người lại thử một lần nữa.
Nhưng kết quả vẫn như cũ, tuy rằng chiếc hộp có thể lấy ra được, thế nhưng căn bản không có cách nào mở.
Mộng Ly suy nghĩ cẩn thận, đột nhiên hỏi Vân Thiên Hà:
- Sau khi ngươi cầm hộp, đang suy nghĩ cái gì?
Vân Thiên Hà nói:
- Ta chỉ là hiếu kỳ, muốn biết thứ bên trong rốt cuộc là vật gì, có thể là hư huyễn tinh phách, làm sao vậy?
Mộng Ly lại hỏi Đường Linh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-dong-thien-ha/1227953/chuong-439.html