- Vương gia, thứ ngươi muốn có đã có rồi, nhưng thứ ta muốn, Vương gia đã chuẩn bị tốt hay chưa?
Thanh âm của người bịt mặt mười phần âm lãnh, tựa hồ là dùng một loại phúc ngữ nào đó để nói chuyện, cảm giác mười phần quỷ dị.
Túc Tĩnh Vương lấy được thứ mình muốn, lúc này tâm tình vô cùng thư sướng, vì vậy liền đi tới gần bức tranh, chuyển bức tranh sang một bên, chỉ thấy đằng sau bức tranh lộ ra một ô nhỏ thầm bên trong.
Sau khi mở ô nhỏ, Túc Tĩnh Vương lấy ra một chiếc hộp, liền giao cho người bịt mặt nói:
- Đạo Thánh tiên sinh, tiên sinh có thể không nói cho bản vương nó rốt cuộc có tác dụng gì, cư nhiên lại làm cho tiên sinh quan tâm như vậy, theo như bản vương nghĩ, đây là một thứ lỗi thời bình thường mà thôi!
- Lỗi thời? Hừ!
Người bịt mặt hừ lạnh một tiếng, cũng không giải thích, tiếp nhận hộp, mở ra nhìn một chút, sau khi xác nhận liền thu lại, nói:
- Nếu như ta đã nhận được vật này, như vậy việc còn lại ta sẽ thay Vương gia làm thỏa đáng, Vương gia cứ yên tâm là được, cáo từ!
Nói xong, thân ảnh người bịt mặt chợt lóe, trong chớp mắt đã biến mất trong phòng
Túc Tĩnh Vương nhìn bóng đen biến mất, trong lòng lẩm bẩm nói:
- Bản vương nghiên cứu thứ đó đã hơn mười năm, chưa từng nhìn ra được manh mối nào, nghĩ không ra nhiều năm trôi qua như vậy, người kia còn muốn có thứ này, giao cho hắn có phải là bản vương đã chịu thiệt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-dong-thien-ha/1227939/chuong-425.html