Người thanh niên mặc quần áo có thêu hoa văn tương tự lão giả, tướng mạo mười phần anh tuấn, mái tóc dài tùy ý tung bay sau lưng, tỏ rõ vẻ lãng tử giang hồ.
Nhất là đôi con ngươi của hắn, long lanh nước, mang theo vẻ kiều mị nam nhân không nên có, làm cho người đối diện nhìn thấy liền phảng phất muốn hãm sâu tiến vào trong đó, hình như có một loại ý vị xiêu hồn lạc phách.
Cứ như vậy, làm cho khí chất của hắn toát lên vẻ vô cùng âm nhu, tạo một loại vị đạo cảm giác ẻo lả.
Vân Thiên Hà cho tới bay giờ đối với loại nam nhân có vị đạo ẻo lả không có cảm tình tốt đẹp gì, lúc này người thanh niên kia cũng đang quan sát hắn, nhãn thần của hắn chỉ hơi đảo qua, trực tiếp bỏ qua nhãn thần long lanh tràn ngập nước, dưới ý Lão Cái mờ ngồi, liền đi tới khoảng không bên cạnh Lão Cái lặng yên ngồi xuống, thần tình vô cùng đạm mạc, không có có ý tứ mở miệng nói chuyện.
Nhưng lúc vị lão giả quan sát Vân Thiên Hà, trong thần sắc hiện rõ vẻ hiếu kỳ, lúc này liền quay sang hướng về phía Lão Cái hỏi:
- Diệp tông chủ, nghĩ không ra quý tông còn có một vị trưởng lão tuổi còn trẻ như vậy, theo như lão phu xem ra, quý tông nếu không có người nào phái đi được, như vậy vị tiểu trưởng lão này rất phù hợp tiêu chuẩn tham gia thánh hội, chọn hắn đi!
- Trưởng lão?
Trong lòng Vân Thiên Hà không giải thích được nhìn Lão Cái, chỉ thấy Lão Cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-dong-thien-ha/1227936/chuong-422.html