Chương trước
Chương sau

Người thanh niên mặc quần áo có thêu hoa văn tương tự lão giả, tướng mạo mười phần anh tuấn, mái tóc dài tùy ý tung bay sau lưng, tỏ rõ vẻ lãng tử giang hồ.
Nhất là đôi con ngươi của hắn, long lanh nước, mang theo vẻ kiều mị nam nhân không nên có, làm cho người đối diện nhìn thấy liền phảng phất muốn hãm sâu tiến vào trong đó, hình như có một loại ý vị xiêu hồn lạc phách.
Cứ như vậy, làm cho khí chất của hắn toát lên vẻ vô cùng âm nhu, tạo một loại vị đạo cảm giác ẻo lả.
Vân Thiên Hà cho tới bay giờ đối với loại nam nhân có vị đạo ẻo lả không có cảm tình tốt đẹp gì, lúc này người thanh niên kia cũng đang quan sát hắn, nhãn thần của hắn chỉ hơi đảo qua, trực tiếp bỏ qua nhãn thần long lanh tràn ngập nước, dưới ý Lão Cái mờ ngồi, liền đi tới khoảng không bên cạnh Lão Cái lặng yên ngồi xuống, thần tình vô cùng đạm mạc, không có có ý tứ mở miệng nói chuyện.
Nhưng lúc vị lão giả quan sát Vân Thiên Hà, trong thần sắc hiện rõ vẻ hiếu kỳ, lúc này liền quay sang hướng về phía Lão Cái hỏi:
- Diệp tông chủ, nghĩ không ra quý tông còn có một vị trưởng lão tuổi còn trẻ như vậy, theo như lão phu xem ra, quý tông nếu không có người nào phái đi được, như vậy vị tiểu trưởng lão này rất phù hợp tiêu chuẩn tham gia thánh hội, chọn hắn đi!
- Trưởng lão?
Trong lòng Vân Thiên Hà không giải thích được nhìn Lão Cái, chỉ thấy Lão Cái hướng về hắn mỉm cười gật đầu, hơi nháy mắt ra hiệu, Vân Thiên Hà lập tức hội ý, vì vậy quay sang lão giả có phong cách dị vực nói:
- Vị tiền bối này, không biết thánh hội theo như lời ngươi nói là cái gì?
- Đương nhiên là thiên tháp thánh hội năm mươi năm một lần rồi!
Lão giả rất tự nhiên nói một câu, thấy Vân Thiên Hà nhướng mày, vì vậy lại giải thích:
- Nói vậy thiên tháp thánh hội vị thanh niên này hẳn là biết được, nội dung của thiên tháp thánh hội lần này chủ yếu có liên quan tới Tà Ác U Sĩ, mà theo như lão phu được biết, chiến dịch tiêu diệt Thiên Môn vừa qua của Thánh Võ Tông, diệt căn cơ Thiên Môn, nhưng có phát hiện ra thân ảnh U Tà Chi Ảnh của Tà Ác U Sĩ ẩn núp trong Thiên Môn, vì vậy các chủ Thiên Tháp cố ý ủy thác lão phu tới Thánh Võ Tông Tuyết vực, muốn Thánh Võ Tông phái đại biểu tới tham gia Thiên tháp thánh hội, cùng với đồng đạo các giới Thất vực tường giải một phen, bất quá theo như thông lệ cũ của Thiên tháp thánh hội, trong Thánh Võ Tông phải có người trẻ tuổi, dưới ba mươi đuổi đạt tới cảnh giới Tông Sư, nếu như Thánh Võ Tông không có người nào có thể phái đi, như vậy liền do ngươi tới dự họp rồi!
- Ta?
Vân Thiên Hà nhìn vị lão đầu có chút ngạo nghễ, chỉ đạm mạc nói:
- Xin hỏi vị tiền bối này, đây xem như là mời sao?
- Đương nhiên!
- Nếu như là mời, vậy ta cũng có thể có lý do cự tuyệt, không phải sao?
- Đương…
Còn chưa chờ lão giả nói xong, Vân Thiên Hà lại nhàn nhạt cười một tiếng nói tiếp:
- Nói như vậy, sợ rằng để tiền bối thất vọng rồi, hiện tại tại hạ có thể nói cho tiền bối, Thiên tháp thánh hội gì đó, ta không có hứng thú, mời tiền bối về đi!
- Hử, ngươi, ngươi nói cái gì, ngươi cự tuyệt tham gia Thiên tháp thánh hội?
Lão giả bị cự tuyệt ngay mặt, không khỏi sửng sốt, nhưng rất nhanh khôi phục lại tinh thần, nhãn thần nhìn Vân Thiên Hà trở nên sắc bén:
- Tiểu tử, làm trưởng lão Thánh Võ Tông, lẽ nào…
- Hạ Thác các hạ!
Lúc này Lão Cái đột nhiên mở miệng, cắt đứt lời lão giả nói:
- Hạ Thác các hạ, lão phu hi vọng ngươi có thể hiểu rõ một việc, người thanh niên này chính là vong niên chi giao của lão phu, khi nào lão phu đã nói với các hạ hắn là trưởng lão bản tông?
- Ngươi…
Hạ Thác nhất thời nghẹn lời, lúc này râu mép dựng ngược, trừng mắt nhìn Lão Cái vẫn mỉm cười ôn hòa như cũ, môi rung rung nửa ngày, không biết nên nói cái gì. Lão Cái cũng xác thực không nói với hắn, hắn chỉ là thông qua quan sát Vân Thiên Hà rồi tự chủ quan ước đoán, bình thường tại một tông môn bất kỳ, khi thực lực đạt tới cảnh giới Đại Tông Sư, tất cả đều nhận chức trưởng lão, làm dự bị tiếp theo cho chức vị tông chủ!
Lúc này, người thanh niên bên cạnh Hạ Thác dùng con mắt ngập nước nhìn vào Vân Thiên Hà nói:
- Vị huynh đệ này, ngươi phải biết rằng, Thiên tháp thánh hội năm mươi năm mới tổ chức một lần, không phải người nào cũng có cơ hội tham gia, hơn nữa tại Thiên tháp thánh hội cũng sẽ có không ít đồng đạo dùng võ, luận bàn võ học, thu hoạch không ít. Đây cũng có thể coi như một lần kinh lịch rất có ý nghĩa, sao ngươi lại không muốn tham gia đây? Cơ hội rất khó có được nha!
Quả nhiên như Vân Thiên Hà dự liệu, người thanh niên có đôi mắt đào hoa này nói lời có vị đạo ẻo lả, Vân Thiên Hà nghe xong trong lòng càng khó chịu, chỉ là mắt lạnh nhìn hắn đáp:
- Nếu ta không có hứng thú tham gia, như vậy cần lý do sao?
- Ách!
Người thanh niên có đôi mắt hoa đào nghe xong lời này, liền nghẹn lời, đúng lúc này, Hạ Thách đột nhiên dứng dậy, một cỗ khí thế Võ Thánh cường đại phát ra, trừng mắt nhìn Lão Cái nói:
- Diệp tông chủ, nếu như hắn không phải là đệ tử Thánh Võ Tông, trong tông của ngươi cũng không có người nào phái đi được, như vậy chẳng phải là trêu đùa lão phu, không để Thiên tháp vào mắt?
Vân Thiên Hà đối với khí thế Võ Thánh không một chút sợ hãi, chỉ nhìn lão đầu đang tức giận này, nhàn nhạt nói:
- Vị tiền bối này, ngươi hỏi các vị trong đại điện đây, có ai nói cho ngươi biết là ta không phải đệ tử Thánh Võ Tông đây?
- Làm càn!
Lão đầu Hạ Thác nghe xong, tức thì tức giận quát lạnh Vân Thiên Hà.
- Tiểu tử, ngươi đang trêu chọc lão phu sao?
Vừa nói, một cỗ khí thế Võ Thánh liền ập tới áp bách Vân Thiên Hà, muốn cho Vân Thiên Hà ăn chút giáo huấn.
Nhưng bộ dạng tươi cười trên mặt Lão Cái biến mất, thay Vân Thiên Hà đỡ cỗ khí thế Võ Thánh này, lạnh lùng nhìn hắn nói:
- Hạ Thác các hạ, lão phu đã sớm nói trước, bản tông không có người nào có thể phái đi, các hạ cố ý yêu cầu trông thấy vị tiểu hữu này của lão phu, hiện tại người ngươi đã gặp được, nếu hắn đã không muốn tham gia Thiên tháp thánh hội, Hạ Thác các hạ định ép buộc sao?
Dừng lại một chút, Lão Cái tiếp tục nói:
- Hơn nữa có một chuyện lão phu vẫn chưa nhắc tới, năm đó bản tông có một đệ tử tham gia Thiên tháp thánh hội, nhưng lại không chút lưu tình quét sạch mặt mũi trở về, gia phụ thủy chung đối với chuyện này canh cánh trong lòng, như vậy Hạ Thác các hạ hãy cho lão phu một lời giải thích, nếu như gia phụ đã dẫn đệ tử tham gia Thiên tháp thánh hội, cũng chưa từng trái với bất cứ quy định nào Thiên Tháp định chế, vì sao lại bị đuổi ra khỏi cửa?
- Ách…
Hạ Thác nghe xong lời này, trong đầu đột nhiên nhớ tới một việc, không khỏi nói:
- Sự kiện năm xưa có lẽ là hiểu lầm!
- Hiểu lầm?
Lão Cái cười nhạt:
- Chỉ sợ không phải là cái gì hiểu lầm, nội dung Thiên thái thánh hội thương nghị lần đó chính là phương pháp Huyễn vu của Cổ Vu tộc vô cùng nghịch thiên, yêu cầu hạn chế Cổ Vu tộc sử dụng loại Vu pháp nghịch thiên này, mà vừa lúc đó tên đệ tử gia phụ dẫn đi chính là người Cổ Vu tộc, Tân trưởng lão?
Lúc này, Tân trưởng lão đứng dậy, mắt lạnh nhìn Hạ Thác, lạnh lùng nói:
- Lúc đó lão môn chủ dẫn theo một đệ tử tới tham gia Thiên Tháp thánh hội, mà đệ tử Cổ Vu tộc đó chính là lão phu, lão phu đã từng chứng kiến những người đó chế nhạo Thánh Võ Tông lụn bại như thế nào, chế nhạo đệ tử Thánh Võ Tông rách nát như thế nào, thậm chí tới nông nỗi tuyển nhận đệ tử ngoại tộc, thậm chí nhục nhã lão phu. Lúc đó lão môn chủ phẫn nộ, che chở cho ta, chỉ nói những người đó vài câu, những người đó liền đưa ra yêu cầu luận bàn tỉ thí một hồi, nhưng lúc lão môn chủ đánh thắng, vị Các thủ Thiên Tháp kia lại lấy lý do quấy rối thánh hội, trục xuất ta đi, các ngươi cho rằng, bản tông hôm nay còn có đệ tử Cổ Vu, còn có thể tham giá cái gọi là thánh hội, để bị người chế nhạo sao?
Lão Cái thấy Hạ Thác xấu hổ không nói, thuận miệng nói:
- Hạ Thác các hạ, nếu như đều đã nói ra, các hạ đã rõ ràng thái độ của bản môn, gia phụ đã từng lập thệ ngôn, Thánh Võ Tông chỉ còn một ngày tồn tại sẽ vĩnh viễn không tham gia bất cứ thánh hội nào do Thiên Tháp tổ chức, ý tốt của Các chủ Thiên Tháp, bản tông tâm lĩnh, lời chỉ đến đây, mời các hạ rời đi!
- Các ngươi…
Hạ Thác trừng mắt nhìn Lão Cái, lại nhìn bộ dáng thần tình đạm mạc của Vân Thiên Hà, thậm chí không thèm nhìn đến hắn, trong lòng tức giận dâng trào, hung hăng nói:
- Tốt, tốt, nghĩ không ra sau khi Thánh Võ Tông diệt Thiên Môn đã trở nên có khí phách như vậy, có cốt khí, không để Thiên Tháp ta vào mắt, sớm đã nghe Diệp tông chủ từng là một vị thiếu niên thiên tài, như vậy lão phu muốn lĩnh giáo bản lãnh của Diệp tông chủ, Diệp tông chủ có dám tỷ thí một chút hay không?
- Đâu tới lão già quấy rối bản tiểu thư ngủ, cút đi cho bản tiểu thư!
Lão Cái đang muốn trả lời, nhưng vào lúc này, một thanh âm trầm trọng thâm hậu không gì sánh được, giống như trầm chung vẳng lại từ viễn cổ, làm cho cả đại điện, thậm chí là cả ngọn núi bị ong ong chấn động, mà toàn bộ người có mặt trong đại điện càng cảm giác khí huyết trong cơ thể bốc lên không ngừng, lập tức vận công chống lại.
Lúc Hạ Thác ngăn chặn cố thiên địa chi thế hồn hậu này, thần sắc vốn vô cùng giận dữ nhất thời biến đổi, nhưng trong lòng hắn cũng đã nổi lên sóng gió ngập trời, lạnh mắt trừng trừng nhìn Lão Cái nói:
- Nghĩ không ra trong Thánh Võ Tông rách nát cư nhiên còn có Võ Tôn Địa cảnh tồn tại, trách không được đơn giản tiêu diệt Thiên Môn như vậy, thực sự lão phu đã xem thường Thánh Võ Tông rồi!
- Lão già này, bản tiểu thư phi thường tức giận, còn không mau cút đi cho ta!
Ngay lúc Hạ Thác còn đang nói, thanh âm của Mộng Ly lần thứ hai vang lên, lần này ý chí Võ Tông Địa Cảnh càng thêm cường thế, mà cũng chuyên tâm nhằm vào Hạ Thác. Hạ Thác liền cảm thấy khí huyết nghịch lưu, bốc lên khó dừng, rốt cuộc không nhịn được cỗ khí thế này, lảo đảo lui lại mấy bước, mạnh mẽ phun ra một ngụm máu tươi.
Vị thanh niên mắt hoa đào thấy thế, quá mức sợ hãi, liền lập tức tiến tới đỡ Hạ Thác. Lúc Hạ Thác bình ổn được khí huyết bốc lên trong người, ngược lại không dám tiếp tục dừng lại, chỉ là trừng mắt liếc nhìn Vân Thiên Hà và Lão Cái, lúc này mới vung tay áo, trầm giọng nói:
- Chúng ta đi!
Đợi lúc Hạ Thác dẫn theo ba người xuống núi, lúc này chỉ thấy Mộng Ly với bộ dáng thản nhiên tự đắc, ngọc thủ chắp sau lưng, biểu tình hoạt bát, chậm rãi đi vào trong đại điện nói:
- Thực sự là một tên lắm chuyện, không mắng không chịu rời đi!
Đôi lông mày của Lão Cái nhếch lên, ý vị thâm trường liếc mắt nhìn Vân Thiên Hà. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL
Vân Thiên Hà thấy bộ dáng đắc ý nhỏ kia, không khỏi bất đắc dĩ cười khổ, nói:
- Nàng rống lớn như vậy, rốt cuộc đã triệt để đắc tội với Thiên Tháp rồi, nếu như nàng đã ngủ, sao không ngủ thêm một chút nữa?
- Còn không phải là vì tên không có lương tâm ngươi làm hại, lăn qua lăn lại người ta thực nhiều ngày?
Mộng Ly đột nhiên trừng mắt nhìn Vân Thiên Hà, tựa cười như không cười nói.
- Phụt…
Nghe xong lời nói có chút mờ ám này, những đệ tử tuổi còn trẻ thực sự không nhịn được phì cười thành tiếng, ngay sau đó Tân Lặc trưởng lão nhìn Vân Thiên Hà, há miệng ha ha cười to, khiến cho Vân Thiên Hà đỏ mặt xấu hổ không thôi, thủ đoạn trêu cợt người khác của cô nàng Mộng Ly này càng lúc càng âm hiểm rồi.
Bất quá Lão Cái lý giải Vân Thiên Hà là loại người như thế nào, nhưng không hề cười ra tiếng, sắc mặt ngưng trọng nói:
- Kỳ thực đắc tội Thiên Tháp cũng không có gì, then chốt là động cơ Thiên Tháp tổ chức thánh hội lần này, lại để lão phu lo lắng!
- Ý tiền bối là sao?
Vân Thiên Hà bị hấp dẫn lực chú ý, không giải thích được hỏi.
Lão Cái ngẩng đầu lên, nhìn Vân Thiên Hà:
- Hài tử, kỳ thực Thiên Tháp phái Hạ Thác đến, cũng không phải là cần mời Thánh Võ Tông tham gia Thiên Tháp thánh hội đơn giản như vậy, theo như lão phu nhìn, mục tiêu chủ yếu của bọn họ chính là ngươi, còn có Vân Sách.
Lúc này Mộng Ly đột nhiên hỏi:
- Kỳ thực Thiên Tháp này chính là một con chó sói đột lót da dê!
giả.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.