Chương trước
Chương sau

Trong lòng A Đài Mông cực độ không cam, không biết là do quá mức sợ hãi sinh biến đổi hay là không còn sợ hãi, tâm tình của hắn đột nhiên điên cuồng hơn hẳn vừa rồi, hướng về phía tất cả thủ hạ xung quanh hét lớn:
- Ngăn cản người này, bất luận trả giá bao nhiêu, trước tiên giết chết hoàng đế!
Chỉ là, thanh âm của hắn vừa mới dứt, lúc này một gã thủ hạ chạy vội tới, toàn thân nhiễm máu đỏ tươi, run giọng nói:
- Đại nhân, đại sự không ổn, Kiên vương tử chia quân ba đường vây quanh Vương Đô, quân ta tổn thất thảm trọng, Cát Cố Ô triệu tập người của gia tộc Tề Á Nặc, giết phòng vệ chúng ta, mở cửa thành, hiện tại Kiên vương tử đã giết tới hoàng cung, chúng ta sắp đỡ không được nữa rồi!
- Cái gì!
A Đài Mông vừa nghe lời này, sắc mặt lần thứ hai vặn vẹo, hắn điên cuồng rống to hơn:
- Cát Cố Ô thế nào còn sống, đây là vì sao?
- Đại nhân, phủ đệ của ngươi hiện tại đã bị lửa lớn thiêu trụi, người trong phủ không còn một ai còn sống trốn đi!
Vị thủ hạ kia tiếp tục nói.
Phụt!
A Đài Mông vừa nghe lời này, máu tươi chảy như điên, ngửa mặt lên trời rống to hơn:
- Là ai, rốt cuộc là ai? Vì sao hắn muốn làm như vậy?
- Khi ngươi mang đến cho người khác thống khổ diệt tộc, ngươi chưa từng nghĩ đến báo ứng, máu tươi nhiễm đỏ tay ngươi, ngươi sớm muộn gì cũng phải trả lại!
Lúc này, thanh âm trong bóng tối đã tiếp cận nơi này rất gần.
A Đài Mông mở to con mắt huyết hồng nhìn về phía thanh âm phát ra, chỉ thấy trên đỉnh một gian nhà, lúc này có một thân ảnh người trẻ tuổi đang lẳng lặng đứng đó, gió đêm thổi qua, áo choàng sau lưng hắn bay phất phới, nhưng qua con mắt A Đài Mông lại giống như tử thần thu hoạch sinh mệnh, bởi vì A Đài Mông nhìn thấy được, tử thần đang nở nụ cười thôn phệ linh hồn về phía chính mình.
- Giết hắn, giết hắn cho ta!
A Đài Mông gắt gao nhìn chằm chằm vào thân ảnh trên nóc nhà, giống như bệnh tâm thần điên cuồng gào thét.
Chỉ là, bốn vị cao thủ Tiên Thiên thủ hạ của hắn đã chết sạch, hai vị Tông Sư bị người bám trụ, những người còn lại chỉ đạt tới cấp bậc Võ Sư, lúc này đã sớm bị sự sợ hãi trong lòng chi phối, thầm nghĩ bảo toàn tính mệnh của chính mình, còn ai nghe theo mệnh lệnh của hắn, thấy đại thế đã mất, giống như chim mất tổ bay đi tứ tán. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Đây là kết cục của những kẻ phản loạn khi thất bại, nhân tâm con người, khi hắn còn uy thế thì sẽ có người phất cờ reo hò, nhưng tại thời điểm hiểm nguy lại bỏ rơi chạy tứ tán, căn bản không có bất cứ lực ngưng kết nào.
Hiện tại A Đài Mông đã sớm bị rơi vào tình cảnh bỏ rơi, hắn giống như một con ngốc điểu đã bị vặt hết lông cánh, cũng chỉ có thể kêu lên vài tiếng thảm thiết.
Lúc này, hắn nghĩ muốn chạy, vì vậy liền bỏ chạy đi!
Nhưng điều này thực sự phí công, hắn giống như một con gà con, bị liệp ưng bắt lấy, kết quả chỉ có một…
Lúc này, thân ảnh trên đỉnh tòa nhà giống như một mũi tên nhọn, tại thời điểm hắn mới chạy được vài bước đã nhảy tới gần, tốc độc chạy trốn của hắn mặc dù nhanh, thế nhưng tốc độ của liệp ưng lại càng nhanh hơn, mà trong lúc hắn bỏ chạy cư nhiên còn mang theo một tia giảo hoạt, tại lúc thân ảnh kia nhảy tới gần, liền xoay ngược lại nặng nề phát ra một quyền, đén lén thân ảnh kia.
Nghĩ không ra lão già này cư nhiên cũng có thực lực Tiên Thiên Võ Sư!
Vân Thiên Hà chỉ cười nhạt, quyền ý dần dần vận chuyển, không hề né tránh, ba đạo khôn ấn phụt ra, mang theo một cố ý chí tinh hàn phô thiên cái địa ập tới, một kích của A Đài Mông cũng chỉ giống như trẻ con học quyền, không có một chút lực lượng uy hiếp nào.
Ầm…
Một tiếng nổ, tại lực lượng trong khôn ấn nặng nề đè ép, ngay cả một hiệp A Đài Mông cũng không thể chống đỡ được, thân thể giống như diều đứt dây bị Vân Thiên Hà đánh một chưởng văng đi mấy trượng, nặng nề va vào một vách tường, tường ầm ầm sập đổ.
Vân Thiên Hà không dự định trực tiếp giết hắn, bởi vì hắn còn có chút chuyện muốn hỏi. Hắn chậm rãi tới gần, A Đài Mông trọng thương muốn đứng dậy, thế nhưng lại vô lực nửa quỳ xuống đất, máu tươi tràn ra.
Vân Thiên Hà đi tới, ngồi xổm trước mặt A Đài Mông nói:
- Dù sao ngươi cũng chỉ là dùng bị người người khác lợi dụng làm tay sai mà thôi, nếu muốn chết, hà tất không thoải mái một chút nói ra những kẻ đã lợi dụng ngươi la ai, bọn họ không cho ngươi đảm bảo sinh mệnh, ngươi cũng không cần phải vì bọn họ tiếp tục cống hiến hết mình, nói đi, năm đó người sai ngươi truy sát cả nhà Vân Ly Thương Hải là ai, còn sai ngươi phối hợp diệt những gia tộc Cổ Vu tộc Bộ Viễn Thị, Thiên Mang Thị, còn có Vệ thị là môn phái nào tổ chức nào? Cái tên Chính Trì là tên thực hay chỉ là danh hiệu?
Vừa nghe những lời này, A Đài Mông mở to hai mắt, gắt gao trừng lớn nhìn Vân Thiên Hà:
- Ngươi tới bí thất của ta?
Vân Thiên Hà gật đầu nói:
- Ngươi đã không phá hủy những bức thư này, nhất định là muốn dùng mật tín này giữ một mạnh cho chính mình, hoặc là tìm một tổ chức càng mạnh hơn nương tựa, dùng mấy thứ này làm nước cờ thất thế trong tương lai, ta nói không sai đúng không? Ngươi hiện tại đã ra nông nỗi như vậy rồi, ngay cả ta không giết người, Kiên vương tử kia, hoàng đế, còn có bách tính Xuất Vân Quốc cũng sẽ giết ngươi, đại trượng phu muốn chết cũng nên lừng lẫy một chút, ngươi hẳn là đã nghĩ tới ngày hôm nay, so với việc chết uất ức giống như con chó bị người ta vứt bỏ, không bằng lấy ra một chút khí khái kiêu hùng, kéo theo bọn hắn làm cái đệm lưng cùng ngươi đi con đường bên kia, chẳng phải khoái hoạt?
A Đài Mông nghe được mấy câu nói này, như bị khơi dậy tâm huyết, đột nhiên phá lên cười, nhìn Vân Thiên Hà nói:
- Cuộc đời này của lão phu, vẫn bị người ta coi như con chó, công cụ, chẳng bao giờ được người cho là kiêu hùng. Ngươi là người thứ nhất, tốt, ta nói cho ngươi, người kia tên là…
Thế nhưng, giữa lúc A Đài Mông muốn nói ra, lúc này hai vị cao thủ Tông Sư giao thủ với hộ vệ hoàng thất đột nhiên bỏ rơi đối thủ.
Cấp tốc không gì sánh được hướng về phía hai người. Mục tiêu của bọn họ không phải là Vân Thiên Hà, mà chính là A Đài Mông đang muốn nói ra bí mật.
Vân Thiên Hà cảm ứng được biến hóa đằng sau, lập tức quay ngược người lại, tại lúc một cao thủ Tông Sư đánh về phía A Đài Mông, trực tiếp ngưng tụ sáu đạo khôn ấn, va chạm với thế tiến công cường hãn của người nọ, lập tức không gian rung động kịch liệt.
Người nọ bị Vân Thiên Hà chấn bật ngược lại, Vân Thiên Hà mắt thấy A Đài Mông bị sóng khí chấn động ảnh hưởng, hấp hối, lúc này tâm trạng lạnh lẽo, quát lớn:
- Nói mau, ngươi xem, người ta đã muốn giết người diệt khẩu rồi!
- Vưu… Vưu…
Khí tức của A Đài Mông lúc này mười phần yếu ớt, nói ra được một chữ liền nghẹn lại.
- Vưu là cái gì?
Vân Thiên Hà thấy cao thủ Tông Sư kia lại nhảy tới, trong lòng tức giận bốc cao, hét lớn một câu, liên tục mười đạo khôn ấn phun ra, mang theo một cỗ lực lượng kết nối thiên địa, cuồng bạo mãnh liệt đánh thẳng về phía cao thủ Tông Sư áp sát tới gần.
Lực lượng không ấn giống như lôi bạo cửu thiên đánh xuống, tại lúc trong lòng Vân Thiên Hà bốc cao lửa giận, lúc này đại địa rung động kịch liệt, xung quanh nhất thời bị khí lạnh băng hàn bao phủ, vị cao thủ Tông Sư kia dưới ý chí cuồng nộ và lực lượng cường đại của Vân Thiên Hà tập kích, không duy trì nổi hai lần hô hấp, toàn bộ thân thể giống như diều đứt dây, văng ngược trở lại rơi xuống, không còn phát ra tiếng động, kể cả những kiến trúc nhà cửa phía sau, toàn bộ bị va chạm xô đổ.
Nhưng cứ như vậy, trong lòng Vân Thiên Hà mười phần phẫn nộ, hắn không cam lòng, thật vất vả mới từng bước từng bước chế tạo được một bầu không khí tốt đẹp như vậy, A Đài Mông đã sắp nói ra bí mật, thế nhưng lại bị người khác ngăn cản phá hủy, vì vậy hắn lại nhắm thẳng vào cao thủ Tông Sư đang bị vây khốn quấn chân.
Cao thủ Tông Sư này cũng đang muốn thoát khỏi đối thủ tới giết người diệt khẩu, hiện tại Vân Thiên Hà đã trút hết lửa giận lên người hắn, liền nhảy tới, hét lớn:
- A Đài Mông muốn nói nhất định là cái tên Vưu Chính Trì, mặc kệ đây là tổ chức môn phái gì, ta nhất định phải khiến nó diệt môn, đêm nay, bắt đầu từ ngươi!
- Tiểu tử không biết tự lượng sức mình, muốn diệt bản môn! Hừ!
Người này cười lạnh một tiếng, nhãn thần mang theo vẻ đùa cợt liếc mắt nhìn Vân Thiên Hà, đánh một chưởng đẩy lui đối thủ, xoay người bật nhẹ, định chạy ra ngoài.
Vân Thiên Hà thấy hắn muốn chạy, nhãn thần lạnh lùng. Ý chí Đại Tông Sư vững vàng tập trung vào người này, thân thể giống như chim ưng vồ mồi, Vân Thể Phong Khinh Thuật đã được hắn phát huy tới cực hạn.
Cao thủ Tông Sư còn lại bị Vân Thiên Hà phóng ra thần hồn ý chí tập trung đồng thời bị công kích, để chống lại cỗ ý chí tập kích này, thân thể không khỏi hơi lảo đảo, mà cùng lúc Vân Thiên Hà giống như mũi tên ngọn nhảy tới, khi khoảng cách rút ngắn xuống còn hai mươi ba mươi bước, vươn thẳng một ngón tay cái về phía người này.
Một cỗ khí tức tử vong băng lãnh lặng yên không một tiếng động, nhưng mang theo lực lượng cuồng bạo so với đạn pháo còn kinh khủng hơn rất nhiều, áp súc thông qua một ngón tay, bắn mạnh về phía sau lưng cao thủ Tông Sư đang chạy trốn.
Người này mới xoay người, nhưng hắn cảm giác được một cỗ khí tức cực độ băng hàn vững vàng tập trung vào chính mình, trong lòng không khỏi hơi kinh hãi, hắn phát thiện cỗ khí tức tử vong băng lãnh này, dĩ nhiên còn có ý chí rằng buộc cường đại khiến hắn muốn tránh cũng không thể tránh được, thế nhưng, hắn lại không nhìn thấy khí tức này đến từ nơi nào.
Xoẹt!
Cũng vẻn vẹn chỉ là ý niệm lướt qua trong đầu, người này liền cảm giác được khí tức băng hàn xâm nhập vào cơ thể, lực lượng cuồng bạo không gì sánh được, làm thân thể hắn giống như bạo tạc nổ tung, nghiêm trọng phá hủy cơ quan nội tạng của hắn. Từ trước ngực tới sau lưng, bị phá tung một lỗ thủng thật nhỏ, nhưng không có bất cứ giọt máu tươi nào chảy ra.
Thân thể người này rơi xuống đất, hắn cố gắng chống mình đứng dậy đi về phía trước hai bước, nhưng lại vô lực ngã xuống.
Thực lực cao hơn hắn một tầng, hơn nữa một chỉ Thương Hồn, khoảng cách trên dưới hai mươi bước, nếu như không giải quyết xong, vậy thì Vân Thiên Hà đã uổng phí khổ luyện nhiều năm rồi!
- Nói bắt đầu từ ngươi, ta tuyệt đối sẽ không nuốt lời!
Nhìn người vừa bị Thương Hồn Chỉ đoạt mạng, Vân Thiên Hà nhàn nhạt nói một cầu, lần thứ hai trở về bên người A Đài Mông.
Vân Thiên Hà nâng hắn dậy, cái mũi tham lam của hắn hít vào thật nhiều, cực độ yếu ớt, thấy không còn hi vọng, liền thả hắn xuống, đứng dậy, lạnh lùng nói:
- Nghĩ không ra cuối cùng cũng bị người diệt khẩu, chết uất ức như vậy, uổng công ta xưng ngươi một tiếng kiêu hùng, cuối cùng xem ra ngươi không xứng với hai chữ này!
- Khụ…
Ngay lúc Vân Thiên Hà chuẩn bị rời đi, đột nhiên A Đài Mông lại ho khụ một tiếng, Vân Thiên Hà nghe được thanh âm này, cước bộ kìm hãm, quay đầu nhìn, chỉ thấy A Đài Mông đột nhiên chậm rãi đứng lên, trên mặt mặc dù đầy máu, thế nhưng thần tình thoạt nhìn cư nhiên mang theo vẻ kiệt ngạo, trong ánh mắt hắn mang theo vẻ tro nguội, nhưng vẫn mở miệng kiên cường nói:
- Cũng là chết, lão phu muốn lừng lẫy một hồi, lão phu muốn vào trong quân, chết trong vạn tiễn!
Nói xong, cước bộ của hẳn lảo đảo bước đi, lúc này tình hình chiến đấu bên ngoài đã sớm kết thúc, thứ chờ hắn, chỉ chỉ trăm nghìn tướng sĩ vây kín xung quanh mà thôi.
- Vưu Chính Trì là ai?
Vân Thiên Hà thấy thế, không bỏ lỡ cơ hội hỏi.
A Đài Mông chậm rãi bị tướng sĩ vây tròn xung quanh, không quay đầu lại, thẳng tới khi đi vào giữa đội quân, bị vây chặt, đã mất đường có thể đi, lúc này mới nói:
- Thiên Môn!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.