Đang khi nói, lúc này Vân Bôn đã chạy tới nơi, đến trước Vân Thiên Hà cọ cọ vào người hắn, có vẻ vô cùng thân thiết vui vẻ. Mà mấy thớt Phi Tuyết Mã phía sau mông Vân Bôn, thoảng thoarnglaij đánh mắt nhìn Vân Thiên Hà, trong mũi phát ra tiếng phì phì, cực kỳ hữu hảo, chỉ là những thớt ngựa này đối với Long nữ tỷ muội lại có vẻ rất sợ hãi. Vân Thiên Hà lưu ý, hai tuyết hổ chỉ đến phụ cận cách đó không xa liền dừng lại không tiến thêm nữa. Bất quá cũng không để ý đến, từ một thân cây phụ cận tìm được yên ngựa trước khi lên núi đã cởi ra tạm thời để lại, sau khi lấy xuống đeo lên lưng Vân Vôn, Vân Thiên Hà nhìn mấy thớt ngựa phía sau, cười cười nói: - Vừa lúc mỗi người một con, con còn lại để tiểu bạch viên cùng với nó chơi đùa! Mộng Ly đã sớm tung tăng chọn lấy một con trong bốn thớt ngựa, liền nhanh chóng đi lấy yên cương tới trước mặt, mà ngựa đối với Mộng Ly có vẻ rất sợ hãi, không dám động, đứng yên một chỗ để Mộng Ly cài yên cương cẩn thận, Tầm Nguyệt cũng giống như vậy. Thế nhưng tới lượt Đường Linh Toa thì lại xảy ra chút vấn đề nhỏ. Khi Đường Linh Toa muốn tiếp cận con Tuyết Phi Mã kia, nhất thời ngựa phun khí trong mũi phì phì, kiệt ngạo và dã tính của nó căn bản không để Đường Linh Toa tới gần. Đường Linh Toa cấp bách cắn chặt răng, thề phải thuần phục! Chỉ là Mộng Ly thấy thế, đột nhiên hung hăng liếc mắt một cái, tức thì có một cỗ ý chí mạnh mẽ ảnh hưởng, Phi Tuyết Mã không liền nhu thuận, không dám tiếp tục bất kính với Đường Linh Toa. Tùy ý để Đường Linh Toa đặt yên cương lên, thuận lợi ngồi lên lưng, bốn người năm ngựa trong tuyết vực chạy như bay, chỉ trong chớp mắt đã ẩn mình vào trong gió tuyết phất phơ, không thấy hình bóng. Hai con tuyết hổ sau khi mấy người cưỡi ngựa rời đi, cũng không tiếp tục theo dõi, tại gió tuyết rống lên hai tiếng, liền hướng về phía Vu linh sơn chạy đi. Ngay sau đó, phía sau hai tuyết hổ này xuất hiện một nhóm người mặc áo bào trắng, trông giống như tang phục, đồng thời cấp bách chạy về phía Vu linh sơn. Mấy ngày sau, bên ngoài Vương Đô Xuất Vân Quốc, trấn Tát Đặc. Trấn này tương đối giàu có và đông đúc, cùng loại với Vọng Kinh Trấn bên ngoài thành Đường Linh, nó là một nơi tất nhiên phải qua nếu muốn tiến vào Vương Đô, rất nhiều thương nhân đi qua đây đều ở lại lưu trú, cũng có một ít mậu dịch Vương Đô cấm, đành phải chọn nơi này làm địa phương giao dịch tập kết hàng hóa, các loại người muôn hình muôn vẻ, tấp nập phồn vinh. Vân Thiên Hà không ngờ tới, hắn cùng với tam nữ đi tới trấn này liền nhanh chóng tạo ra không ít oanh động. Bọn họ vừa mới tiến vào trấn Tát Đặc đã bị một đoàn thương nhân vây xung quanh chật như nêm cối. Không phải là đám thương nhân này háo sắc, nhìn ra tam nữ đi bên cạnh Vân Thiên Hà đều có nhan sắc tựa thiên tiên, mà là đám thương nhân này nhìn thấy nhóm năm ngựa mấy người Vân Thiên Hà đang cưỡi, quả thực con mắt đều lác hết rồi. Nhất là bọn họ còn mang theo một sủng vật tiểu viên, cư nhiên cũng chiếm một con Phi Tuyết Mã vạn kim khó cầu, nhìn điều này quả thực khiến cho đám thương nhân này phát cuồng rồi. Chuyện lãng phí tài nguyên như vậy bọn họ tuyệt đối không thể nào chịu đựng nổi. Truyện Sắc Hiệp - truyentop.net Bởi vậy, đám thương nhân nhìn thấy Phi Tuyết Mã, tựa như một nhóm ngạ lang liền xông tới, có người tầm hỏi muốn mua con Tuyết Phi Mã không người cưỡi còn lại, cũng có người biểu thị nguyện ý ra giá rất cao để mua tin tức hành tung của những con Phi Tuyết Mã. Thậm chí còn có người trực tiếp ra giá hai vạn lượng hoàng kim mua Phi Tuyết Mã không người cưỡi, hơn nữa rất nhiều đều đến xem náo nhiệt, hoặc là những người thích ngựa muốn quan sát Phi Tuyết Mã, nhất thời đường cái trấn Tát Đặc bị tập trung quá nhiều ách tắc nghiêm trọng, thậm chí so với giao thông chợ còn muốn sôi động hơn vô số lần. Vân Thiên Hà tùy tiện hỏi một lão nhân bên cạnh mới biết được, nguyên lai trấn Tát Đặc là khu chợ giao dịch ngựa lớn nhất Xuất Vân Quốc, ngựa khắp các quốc gia trong thiên hạ, bất luận là danh mã nào, hoặc là ngựa thuần chủng hiếm thấy đều có thể tìm được tại nơi này, tuy nhiên hắn ngày hôm nay cưỡi năm con ngựa, bốn con Phi Tuyết Mã chính là cực phẩm trong cực phẩm, rất nhiều Bá Nhạc nhìn ra lai lịch của bốn con ngựa này, đám thương nhân không điên cuồng thăm hỏi mới là lạ. Bị đám thương nhân vây quanh, Vân Thiên Hà đang muốn mở đường đi, đúng lúc này, một thanh âm hùng hậu đột nhiên vang lên: - Đám sâu mọt chết tiệt các ngươi, đều tránh ra cho lão tử! Một tiếng rống này như muốn làm người nghe rách màng tia, để đám thương nhân đều nhanh chóng yên tĩnh lại, không khỏi quay đầu nhìn ra phía sau, chỉ thấy mấy chiếc xe ngựa có gắn tiêu chí hoàng tộc Xuất Vân bị chặn đường không thể thông hành, một nhóm hộ vệ mạc ngân giáp hung thần ác sát đang tiến tới gần. Đám thương nhân này đều là những người kiến thức rộng rãi, thấy trận thế như thế này đều sợ đến mức co rụt lại đầu, nhanh chóng tách ra nhường đường, nhất thời đường cái có vẻ yên tĩnh không gì sánh được. Mà nhóm Vân Thiên Hà đang định mở đường thấy phía trước rốt cuộc đã thông thoáng, Vân Thiên Hà ngược lại muốn xong việc, liền nói: - Chúng ta đi thôi! Nói xong, bốn người chậm rãi chạy về phía trước. Trong mấy đoàn xe ngựa, lúc này có một vị tướng quân mặc khôi giáp râu quai nón dày rậm, sắc mặt trầm xuống, đang muốn tiến lên quát lui mấy kẻ có mắt không có tròng, nhưng trong xe ngựa phía sau lại truyền tới một thanh âm nhàn nhạt: - Hách Mông tướng quan, lui ra, để bọn họ tiến lên! Hách Mông tướng quân không thể làm gì khác hơn là tuân mệnh, đi theo phía sau đoàn người Vân Thiên Hà. Chỉ là những người xung quanh nhìn thấy tình cảnh này, đều bắt đầu nghị luận, người qua đường Giáp nói: - Người thanh niên này rốt cuộc có địa vị gì a, mang theo thê thiếp, cưỡi ngựa tốt nhất thiên hạ, dĩ nhiên ngay cả xa giá của Vương tử điện hạ nhiều năm chinh chiến bên ngoài, nắm trong tay hơn mười vạn quân Bắc bộ, cũng không để trong mắt, phảng phất như không thấy, hẳn là thiếu gia quần áo lụa lạ của quý tộc đại thần nào đó, có mắt mà không có tròng? - Tiểu tử này chết chắc rồi! Người qua đường Bính đố kỵ, có chút vui vẻ nhìn tai họa của người khác. - Ngươi xem ba thê thiếp kia, mặc dù mang khăn che mặt, nhưng mỗi người đều muốn lấy cái mạng già, nhất định đều là tiểu thiếp, cho dù lão nhân cũng có thể câu hồn đi mất, lão tử ngày nào đó có thể đặt dưới thân thì chết cũng không tiếc. Lúc đám người bên đường bình phẩm đường con đầy ắp của Mộng Ly có chút dâm đang chảy nước miếng, đột nhiên Mộng Ly trừng con mắt, làm cho thân thể người bên đường này giống như bị một cỗ đại chùy vô cùng hung hăng đập mạnh, toàn bộ thân thể đều văng ra xa, va đổ mấy hàng rong bên đường, miệng phun máu tươi, lập tức hôn mê bất tỉnh. Mọi người xung quanh nhìn thấy một màn này, càng kinh hãi gần chết, lập tức ngậm miệng lại. Mới chỉ trừng mắt đã bị hất văng đi, đây là thủ đoạn chỉ có tuyệt thế cao thủ mới có, còn ai dám mạo phạm vỡ miệng, quả thực chính là muốn chết. Mấy người tiếp tục đi về phía trước, Đường Linh Toa thấp giọng nói: - Mộng Ly tỷ tỷ, tỷ thế nào tùy ý đả thương người nha! Lúc này Mộng Ly tức giận đến cắn chặt răng, oán hận nói: - Bản tiểu thư là thê thiếp như vậy thôi sao, bản tỷ tỷ không đánh nát miệng đám kiến hôi này đã là khai ân rồi, hừ! Đường Linh Toa đột nhiên cười cười nói: - Ai bảo vóc người tỷ tỷ tốt như vậy, ngay cả người ta cũng còn đố kỵ đây! - Ngươi muốn như vậy sao? Nhìn đêm nay ta sẽ dạy dỗ tiểu nương tử ngươi như thế nào, hắc hắc! Mộng Ly cười xấu xa nhìn Đường Linh Toa, Đường Linh Toa đột nhiên nghĩ tới sự kiện Mộng Ly tập kích ngực mông, sắc mặt lập tức biến đổi, thục ngựa đuổi theo Vân Thiên Hà, tìm kiếm cứu tinh, chỉ còn lại có Mộng Ly đi theo sau cười xấu xa. Vân Thiên Hà cũng không có dự định lập tức tiến vào Vương đô, đi tới cuối trấn liền tìm một khách sạn tạm thời ở lại. Ngay lúc bọn họ vào trong khách sạn, lúc này đội nhân mã phía sau đi qua trước cửa khách sạn bình dân, người trong xe đột nhiên nói: - Đêm nay cắm tại tại đây, ngày mai tiến vào Vương đô! - Điện hạ, hoàng đế bệ hạ đã vài lần giục ngài trở về, điện hạ chậm trễ trở về Vương Đô như vậy đã thất trách rồi, ngày hôm nay nếu không yết kiến, sợ rằng sẽ ảnh hưởng không tốt đối với điện hạ! Trong xe ngựa phát ra thanh âm một vị lão nhân, trong ngữ khí có vẻ sầu lo. Ngữ khí vương tử trong xe lại có vẻ có chút phiền chán nói: - Bản vương cho tới bây giờ luôn cực độ chán ghét chiến tranh không có nguyên do, huống hồ là chiến tranh giậu đổ bìm leo, nếu như bệ hạ muốn tập kết binh mã trong tay bản vương đến biên cảnh Đại Đường Quốc, người phải cho ta một lý do thích đáng, bằng không bản vương kiên quyết sẽ không cuốn vào trong trận thị phi này! Lão giả trong xe lại nói: - Vậy điện hạ vì duyên cớ nào mà lại dừng tại đây, chẳng lẽ là vì mấy người phía trước kia, hoặc là điện hạ nhìn trúng một vị nữ tử trong đó? - Lão sư người tinh thông quân lược, từng trải phong phú, lẽ nào không cảm nhận ra những người này không giống bình thường hay sao? Bọn họ nhìn như người bình thường không có gì khác nhau, thế nhưng cảnh giới võ đạo đạt tới trình độ nào đó, loại khí thế thu liễm vào trong như thế này, bất luận là người nào có cảnh giới thấp hơn bọn họ đều không thể nhìn ra được manh mối, những người này theo như suy đoán của bản vương… Uhm, bọn họ vô cớ xuất hiện phụ cận Vương Đô, bản vương thực sự muốn biết, ý đồ của bọn họ như thế nào? Lão giả nói: - Đã như vậy thì theo ý điện hạ vậy! Sau đó lão giả liền nói với vị tướng quân phía trước: - Hách Mông tướng quân, hạ lệnh cho nhân mã đóng quân bên cạnh trấn, phụ trách cảnh giới, lại phái người truyền tin tới Vương Đô, nói Điện hạ đi đường mệt nhọc, sẽ nghỉ lại một đêm, ngay mai trở về! Ngay lúc đoàn người Vương tử dừng lại trong trấn Tát Đặc, lúc này trong một gian tương đối rộng rãi tiện nghi tại lầu ba, một phiến cửa sổ cấp tốc bị người đóng lại. Lúc chạng vạng cầm đèn, lúc này trấn Tát Đặc càng có vẻ náo nhiệt phi phàm ban ngày thương nhân bận về việc sinh ý, mà tới buổi chiều chính là thời khắc thả lỏng, cho nên bên ngoài mười phần náo nhiệt. Dân phong Xuất Vân Quốc tương đối bảo thủ một chút, tông miếu cấm tín đồ hát hò, vì vậy trong dân gian Xuất Vân Quốc phi thường thiếu kinh doanh đại loại như thanh lâu kỹ viện, mọi người thiếu những nơi tiêu khiển này, nhưng các phương diện sống phóng túng khác lại ùn ùn, có nét đặc sắc riêng. Buổi chiều Vân Thiên Hà mang theo tam nữ rời khỏi khách sạn, đi tới một tửu lâu dùng bữa rồi ngay bên trong trấn tùy tiện dạo chơi, mua một một ít tạp vật y phục thay đổi, sau đó mới trở về khách sạn. Mộng Ly thủy chung không giải thích được Vân Thiên Hà muốn làm gì, lúc trở về khách sạn, liền giữ lại hỏi: - Ngươi rốt cuộc là muốn làm gì? - Lẽ nào nàng không cảm thấy sao, bầu không khí trong trấn đêm nay rất khác thường! Vân Thiên Hà thu thập đồ dùng quần áo, tạp vật các loại vừa mới mua, nhàn nhạt nói. - Có điều gì không bình thường? Hình như không có quan hệ gì với chúng ta! Vân Thiên Hà nói: - Đương nhiên là có quan hệ, ngày hôm nay chúng ta tới đây, không ngờ vì mấy thớt Phi Tuyết Mã làm người khác chú ý, đây chính là một thời cơ rất tốt để một ít người nhằm vào tiến hành thực hiện bố cục! - Lẽ nào có người muốn hạ thủ đối với chúng ta? Mộng Ly có chút không rõ, nàng đối với những hoạt động âm mưu bố cục trong thế tục thực sự không hiểu gì, tuy nàng thông minh, thế nhưng những việc này nàng đều coi thường, không từng trải. Vân Thiên Hà cũng lười giải thích, thu thập quần áo và đồ dùng xong, liền cởi áo đang mặc ra thay đổi bộ khác, cũng nói: - Một lúc nữa nàng tỉ mỉ quan sát một chút sẽ hiểu ra là chuyện gì! Mộng Ly thấy Vân Thiên Hà cư nhiên làm trò thay đổi quần áo trước mặt tỷ muội nàng, khuôn mặt liền đỏ lên, hung hăng trừng mắt nhìn hắn nói: - Vậy ngươi thay đổi y phục muốn đi làm gì? Vân Thiên Hà thay đổi y phục xong, thu thập tạp vật, sau đó mới nhàn nhạt nói: - Mượn cơ hội này, ngược lại đi giết người!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]