Trong không biết năm tháng, không biết nóng lạnh, đảo mắt đã qua hai tháng!
Trong Hương Tuyết Cốc, hoa tuyết vẫn như cũ tỏa ra mùi thơm thoang thoảng, trong rừng trúc, hàn trúc đứng thẳng, không sợ hãi giá lạnh, kiên định khỏe mạnh trưởng thành!
Một con tiểu bạch viên và một con tiểu thụy thú chơi đùa chạy khắp sơn cốc, tự đánh tự nháo, nhưng mỗi lần bọn chúng chạy tới rừng trúc, đều không tự chủ được lặng yên xuống, sau đó lặng yên không một tiếng động phủ phục tiến vào rừng trúc, tựa hồ như đang định rình coi cái gì.
Mà trong rừng trúc, trên tuyết địa trống trải, có một thân ảnh mạn diệu, tay cầm long cân, dáng người linh động mờ ảo, như cửu thiên tiên nữ, du long giữa mây, nhẹ nhàng, hào hiệp, duy mỹ, phối hợp với dung nhan phong hoa tuyệt đại, phảng phất giống như đang diễn dịch một khúc nhạc ưu mỹ nhất, hoa lệ nhất.
Nàng đầu nhập như vậy, vong ngã như vậy!
Nàng không biết, mỗi một động tác của nàng đều giống như một đoàn mây mềm mại, dưới ánh mắt hai khán giản, khiến cho bọn chúng không dám phát sinh một tiếng động nhỏ nhất nào ảnh hưởng tới nàng, để hai khán giản cũng say sưa trong đó, tuy rằng bọn chúng là linh thú.
Đây là lúc Đường Linh Toa tu luyện Long Ngưng Thiên Hoa Thuật có chút thành tựu, tiền đà tu luyện Du Long Vũ đột phá nhị giai đoạn cuồng sĩ, tiến vào giai đoạn Du Long Vũ thứ ba biểu hiện vẻ đẹp hoàn mỹ. Nàng có thể thông qua điệu này ưu mỹ mạn diệu của chính mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-dong-thien-ha/1227903/chuong-389.html