Chương trước
Chương sau

Tâm thần Vân Tiên Hà liên hệ chặt chẽ với trấn linh trụ, trước khi Tầm Nguyệt bắt được trấn linh trụ, hắn không thể nào phân thần.
Thế nhưng Thản Cơ lại đột nhiên tập kích, làm cho Vân Thiên Hà có chút trở tay không kịp.
Mắt thấy trấn linh trụ chậm rãi tới gần Tầm Nguyệt, mà sắc mặt Tầm Nguyệt lúc này càng thêm tái nhợt, nàng mạnh mẽ ngăn chặn Vu linh vương tập kích, tại lúc trấn linh trụ tiếp cận, đột nhiên hét lên một tiếng, thanh âm chấn động mành tai, vang vọng cửu tiêu.
Tại sát na Tầm Nguyệt nhận được trấn linh trụ, Vân Thiên Hà mới thu hồi tinh thần trở lại, thế nhưng Thản Cơ lúc này đã tập kích tới nơi, Vân Thiên Hà cảm giác giống như chính mình bị một thanh cự chùy hung hăng đánh một kích nặng nề, khí huyết toàn thân chảy ngược bốc lên, thân thể lảo đảo, phun ra một ngụm máu tươi.
Mà Thản Cơ hiện tại cũng bị tiếng hét chói tai vừa rồi giống như một cỗ lực lượng phản chấn làm tâm thần của nàng bị trong thượng, nhưng cỗ hồng quan trong đôi mắt nàng lại càng tăng thêm, phảng phất giống như ma quỷ dữ tợn nhất, phát sinh thanh âm hỗn hợp tạo thành:
- Bất luận kẻ nào dám ngăn cản bản tôn báo thù, đều phải trả giá thật lớn!
Thản Cơ một lần nữa xông tới, lần này hình như nàng đã bị Vu linh vương phụ thân, trong đôi mắt tỏa hồng quang còn ẩn chứa một cỗ ý chí thôn phệ tất cả, giống như phô thiên cái địa áp tới.
Tâm thần Vân Thiên Hà đã bi tập kích cường liệt, nhưng lúc này chính diện đối mặt với nguy hiểm, hắn không dám có một chút sơ ý nào, tại sát na thân thể bị tập kích, hắn liền cấp tốc điều động khôn tức trong cơ thể truyền vào Khôn Nguyệt Bích, mượn ý chí trong Khôn Nguyệt Bích để chống lại tinh thần ý chí cường đại không gì sánh được kia ập tới.
Ầm…
Ong ong…
Vân Thiên Hà cảm giác giống như có một cỗ sóng âm thật lớn muốn đâm sâu vào trong tâm thần của hắn, bên tai xuất hiện tiếng nổ vang, Vu linh vương lúc này đã dùng toàn bộ tinh thần trùng kích hắn, ngay cả khi hắn mượn ý chí do Thương Nguyệt lưu lại trong Khôn Nguyệt Bích chống lại, thế nhưng vẫn mười phần chật vật.
Hắn quay sang, hướng về phía Tầm Nguyệt nhìn thoáng qua, chỉ thấy Tầm Nguyệt lấy được bàn long trấn trụ, đã nhanh chóng lấy thứ bên trong ra, chính lúc đang tiến hành dung hợp, lúc này thân thể nàng tỏa ra quang mang chín màu, giống như bị một chiếc lòng trong suốt bao phủ bên trong.
Quang mang tỏa ra trên cơ thể Tầm Nguyệt càng lúc càng kịch liệt, lúc này tiếng thét chói tai từ Vu linh vương càng thêm mạnh mẽ, phảng phất giống như ma quỷ đang thét gào giãy giụa lần cuối cùng trong cuộc đời, thế nhưng nó vẫn tiếp tục trùng kích vào tâm thần Vân Thiên Hà, càng lúc càng thêm mạnh mẽ, Vân Thiên Hà đã sắp không thể chống đỡ được.
Sau đó, quang mang do Khôn Nguyệt Bích tỏa ra dần dần yếu ớt, mặc dù Vân Thiên Hà đã dùng hết toàn bộ tinh thần mượn Khôn Nguyệt Bích chống lại, thế nhưng dưới ý chí uy áp Võ Tôn cường đại không gì sánh được, đã làm cho tầng phòng hộ do Khôn Nguyệt Bích hình thành bị ép tới bên bờ tan vỡ.
Liên tục bị thần hồn ý chí cường đại không gì sánh được tập kích, lúc này Vân Thiên Hà ngoại trừ cắn răng kiên trì, đợi Tầm Nguyệt hoàn thành bước dung hợp cuối cùng, hắn đã không còn phương pháp nào khác.
Nhưng mà trong đôi mắt của hắn đã có một cỗ quang mang màu hồng hiện lên, đột nhiên lóe qua, Vu linh vương hiển nhiên là muốn chiếm tâm thần hắn, đạt tới mục đích cuối cùng hoàn toàn khống chế hắn thành khôi lỗi.
Tầm Nguyệt nhìn thấy tất cả mọi việc phát sinh, tâm thần của nàng đang tiến hành dung hợp với một cỗ ý chí cường đại vô cùng của linh phách chi thần do tiểu nhân nhi phóng xuất ra, nàng đã nhìn thấy Vân Thiên Hà sắp không thể chống đối lại được xâm lấn tinh thần của Vu linh vương, lúc này đột nhiên lần thứ hai hét lớn một tiếng, mạnh mẽ đẩy nhanh tốc độ, muốn cường ngạnh dung hợp!
Một tiếng động kịch liệt vang lên, giống như thiên bị đâm thủng, lúc này, bên trong Vu linh ảo cảnh có một cỗ lực lượng cường đại không gì sánh được, giống như nước lũ tìm được con đê vỡ, điên cuồng tụ tập tràn qua lỗ hổng.
Trong lúc nhất thời, thiên địa biến sắc, thậm chí ngay cả Vu linh ảo cảnh cũng không thể nào chống đỡ được cỗ lực lượng thiên địa mạnh mẽ kinh người này, rất nhanh đã bị đẩy tới bên bờ tan vỡ hoàn toàn.
Thân thể Tầm Nguyệt tỏa ra quang mang chín màu, lúc này giống như ánh dương quang rực rỡ mãnh liệt, cùng với cỗ lực lượng thiên địa băt đầu dũng manh tụ tâp hướng vào trong thân thể của nàng, đồng thời cỗ ý chí vô biên vô hạn giống như hồng thủy lan tràn, bắt đầu tạo nên cuồng phong tật bạo bên trong Vu linh ảo cảnh, lấy thân thể nàng làm trung tâm, điên cuồng mở rộng ra, giống như long quyển phong bạo do thiên địa hình thành, khổng lồ, cường đại không gì ngăn cản nổi, bất cứ thứ gì dám ngăn cản đường đi của nó đều bị mạnh mẽ thôn phệ vào trong.
- Ô ô…
Trong cơn lốc năng lượng cường đại ẩn chứa thần hồn ý chí như vô biên vô hạn, lúc này Thản Cơ liên tục phát ra tiếng tiêng thảm thiết sợ hãi, giống như ác gặp phải thánh quang tập kích, lập tức không còn sức lực phản kháng, lại có một loại cực độ không cam lòng, khi nàng bị cỗ quang mang kịch liệt kia thôn phệ vào trong, tiếng kêu thảm thiết lại chuyển biến thành tiếng nức nở.
Lúc này Vân Thiên Hà cảm giác được cỗ ý chí cường đại vừa xâm lấn tinh thần chính mình đột nhiên bắt đầu giảm mạnh, thế nhưng tâm thần của hắn đã bị ảnh hưởng không nhỏ, trong lòng hắn có một cỗ hỏa diễm cừu hận đang điên cuồng thiếu đốt bốc lên, hắn biết đây nhất định là do Vu linh vương kia xâm nhập nào trong tâm thần hắn đã lưu lại chút gì đó, và hiện tại đang bắt đầu tác quái.
Để áp bách cỗ ý chí do Vu linh vương lưu lại, Vân Thiên Hà một lần nữa sử dụng hết toàn bộ linh phách lực, bắt đầu khu trục cỗ ý chí Vu linh vương lưu lại này. Truyện Sắc Hiệp - truyentop.net
Nhưng hiện tại cỗ ý chí này lại liên tục khuấy động điên cuồng trong tâm thần Vân Thiên Hà, thoáng cái đã tiến vào trong hải dương tinh tú, mỗi khi nó dẫn tới một tinh khiếu nào đó, vân Thiên Hà lập tức khống chế tinh khiếu, chặn lại cả hai đường, thế nhưng vẫn để cỗ ý chí kia chạy thoát, tiếp tục nhảy loạn sang tinh tú khác.
Tại lúc nhảy sang đệ tứ tinh tú, bởi vì nơi này có rất nhiều huyệt khiếu vẫn còn đang bị phong bế chưa khai thông, cỗ ý chí kia không có chỗ nào đào thoát, cuối cùng đành phải nhắm về phía khôn phách chi linh đang ngủ say tại đệ tam tinh tú.
Nguy rồi!
Vân Thiên Hà cảm ứng được ý đồ của vỗ ý chí kia, lúc này tâm thần kịch chấn, nếu như để cỗ ý chí Vu linh vương lưu lại kia chiếm được không phách chi linh mà nói, như vậy sẽ giống như mồi lửa, đủ để đốt cháy toàn bộ tinh tú trong cơ thể Vân Thiên Hà, trở thành một biển lửa, sẽ không thể nào khống chế, đến lúc đó, cỗ ý chí này một lần nữa lớn mạnh, Vân Thiên Hà liền bị triệt để khống chế.
Sau đó, dưới tình huống bất đắc dĩ, Vân Thiên Hà lập tức mạnh mẽ hoán tỉnh khôn phách chi linh, đồng thời đưa thần hồn ý chí của chính mình quán thâu vào trong đó, bắt đầu né tránh cỗ ý chí lưu lại kia tập kích xâm lấn.
Ngay từ đầu, trong bản thân không phách chi linh có một cỗ ba động phản khách theo bản năng nguyên thủy, thế nhuwgn tại lúc Vân Thiên Hà mạnh mẽ quán thâu thần hồn ý chí, cỗ ba động kia rất nhanh liền bị đánh tan, hơn nữa bình thường chịu sự ảnh hưởng của Vân Thiên Hà quá sâu, rất nhanh, khôn phách chi linh hoàn toàn để Vân Thiên Hà tự do khống chế, lúc ý chí của Vân Thiên Hà chui vào, phảng phất như thị giác của hắn biến thành khôn phách chi linh, bắt đầu nhảy loạn lên trong hải dương tinh tú.
Cuối cùng, Vân Thiên Hà rốt cuộc thấy được Khôn Nguyệt Bích lẳng lặng bồng bềnh trong hải dương tinh tú, Vân Thiên Hà không dám suy nghĩ nhiều, lập tức chui vào bên trong Khôn Nguyệt Bích, giống như nhảy vào lòng ôm ấp của mẫu thân, bỏ rơi cỗ ý chí Vu linh vương lưu lại bên ngoài.
Để khôn phách chi linh giấu bên trong Khôn Nguyệt Bích, Vân Thiên Hà liền chặt đứt liên hệ với khôn phách chi linh, lần thứ hai dồn ý chí quán thâu vào mỗi một tinh khiếu trong hải dương tinh tú, tại nơi ý chí Vu linh vương lưu lại chạy tới, liền mạnh mẽ đóng lại, dần dần xua đuổi đẩy ra khỏi hải dương tinh tú của bản thân.
Mà cỗ ý chí Vu linh vương lưu lại kia bị Vân Thiên Hà bức ra ngoài, lúc này bên ngoài đột nhiên có một cỗ ý chí cũng tiến nhập vào trong ý chí của Vân Thiên, Vân Thiên Hà cảm nhận được cỗ thần hồn ý chí này cường đại vô cùng, nhất thời cả kinh sợ hãi.
Nhưng cỗ ý chí này lập tức truyền tới tin tức ồn hòa, trấn an nỗi khiếp sợ trong lòng Vân Thiên Hà, rồi tập trung vào cỗ ý chí Vu linh vương lưu lại kia, rất nhanh liền thôn phệ hoàn toàn.
Đến tận đây, cỗ ý chí Vu linh vương lưu lại trong ý thức của Vân Thiên Hà rốt cuộc cũng được tiêu trừ.
Phân ra tâm thần, thở phào nhẹ nhõm, lúc mở mắt ra, thấy trước mắt là ánh sáng rực rỡ, Vu linh ảo cảnh nơi này đã hoàn toàn biến mất, chính mình nằm trên một hòn đá lớn nhô cao, bất quá lại nhìn thấy Thản Cơ cũng trên hòn đá hắn đang năm, lúc này Thản Cơ ôm đầu lảo đảo thảm thiết thét gào, trên thân thể nàng có một cỗ hắc khí bốc lên, giống như là ác ma bị tinh lọc tiêu diệt.
Nhưng sau đó, thân thể Thản Cơ đã lảo đảo tiến sát biên giới hòn đá, chân trượt vào khoảng không, liền ngã lăn xuống vách đá vạn trượng.
Vân Thiên Hà đứng dậy, lúc này cảm giác đau đầu như sắp nứt ra, bất quá hắn vẫn có thể chịu đựng được, chỉ thấy lúc này Tầm Nguyệt ngồi bên cạnh, mà quang mang trên thân thể nàng đã ảm đạm, nhưng trên làn da của nàng lại xuất hiện những phiến hoa văn vô cùng quái dị, giống như là một bộ đồ án viễn cổ.
Mà trên đỉnh đầu nàng, bàn long trấn trụ lẳng lặng huyền phù, tỏa ra quang mang chín màu, bao phủ nàng bên trong, nhưng tiểu nhân nhi như hư như thực bên trong bàn long trấn trụ đã mờ nhạt hơn rất nhiều, sau đó liền biến mất không còn.
Vân Thiên Hà chậm rãi đến gần, muốn nhìn trạng thái của Tầm Nguyệt, nhưng mức đi đến gần, đột nhiên quang mang từ bàn long trấn trụ kia càng thêm mãnh liệt.
Lúc này, Vân Thiên Hà cảm giác trước ngực chính mình giống như là bị bàn ủi lướt qua, sau đó là cảm giác đau đớn mãnh liệt truyền tới toàn bộ tâm thần, thân thể hắn hiện tại hoàn toàn bị đau đớn chiếm giữ.
Quang mang từ bàn long trấn trụ phát ra đột nhiên bao phủ cả Vân Thiên Hà vào trong đó, lập tức tâm thần Vân Thiên Hà nghe được thanh âm:
- Nhanh, nhanh lấy cửu thải vân long châu bên trong huyết phách thanh long ngọc ra, cho vào bên trong bàn long trấn trụ!
Thanh âm này có điểm xa lạ, Vân Thiên Hà vừa phải chịu đựng đau đớn xâm chiếm tâm thần, có chút khó khăn nói:
- Ta không phải sử dụng huyết phách thanh long ngọc như thế nào. Ta nên là sao mới có thể lấy được hạt châu kia ra?
- Dựa theo phương pháp ta chỉ, nhanh!
Thanh âm kia có chút lo lắng, lúc này lai có một cỗ ý niệm tán loạn truyền vào trong ý thức của Vân Thiên Hà, Vân Thiên Hà theo cỗ ý chí kia dẫn dạo, liền kích hoạt huyết phách thanh long ngọc đeo trước ngựa, chỉ thấy huyết phách thanh long ngọc đột nhiên phóng ra quang mang huyết sắc, trong màn quang mang huyết sắc này, có một đoàn quang mang chín màu nho nhỏ từ bên trong thẩm thấu phát ra.
Vân Thiên Hà dẫn thần hồn ý chí vào, theo đó huyết khí tinh hoa cũng đồng thời tiến vào tỏng huyết phách thanh long ngọc, hắn liền cảm giác được tiểu cầu thần dị ẩn dấu bên trong thanh long ngọc tỏa ra quang mang chín màu, cùng với bàn long trấn trụ bên ngoài tương hỗ kêu gọi lẫn nhau.
Vù vù…
Lúc này bàn long trấn trụ rung động kịch liệt, mà huyết phách thanh long ngọc cũng rung động theo, mà toàn thân Vân Thiên Hà cũng theo tiết tấu rung động nảy lên không ngừng, hắn cảm giác được tinh huyết chi khí trong thân thể tựa hồ như bị huyết phách thanh long ngọc kia rất nhanh hút khô.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.