Khi vào trong Hương Tuyết Cốc, cũng không có phấn chân nhân tâm như trong tưởng tượng, hoặc là bị cảnh trí như mông ảo, như tiên cảnh nhân gian làm rung động.
Nơi đây, cũng chính là một sơn cốc bị phủ bui nhiều năm, cảnh sắc đơn giản đến cực điểm, cỏ dại mọc tràn khắp nơi trên mặt đất. Trên cỏ bao trùm một tầng tuyết đọng, nhưng cung có một chút hoa cỏ nhỏ tỏa ra mùi thơm ngát thanh nhã. Xuyên thấu qua tuyết đọng bao trùm trên mặt, càng có một loại cảm giác tươi mát và sức sống tiềm tàng, tạo cảm giác thần thanh khí sảng.
Nếu như đây đích thực là Hương Tuyết Cốc, như vậy thực cũng không thần bí mờ ảo như nghe đồn.
Diện tích sơn cốc này không sớn, so với Huyết Vụ Cốc Vân Thiên Hà từng đi còn nhỏ hơn một ít. Nơi này có hoa cỏ, đều là hoang dại, rất nhiều băng tâm thj và hàn trúc tán loạn khắp nơi, không hề có vết tích con người từng ở qua, có lẽ là do nguyên nhân đã bị phủ bụi trăm năm.
Lúc Vân Thiên Hà vào cốc, chỉ là thô sơ giản lược nhìn quét qua hoàn cảnh xung quanh, nơi này có khí tức tự nhiên rất đậm, cũng không hề bố trí các loại ảo cảnh và cơ quan bẫy rập gì đó, vì vậy không cần phải lo lắng tầng tầng, có thể buông tâm thần, cảm ứng tình huống xung quanh.
Đều là lần đầu tiên tiến vào Hương Tuyết Cốc, giống như con nai ngơ ngác không có mục tiêu húc đầu chạy loạn. Lúc Thản Cơ vào cốc liền bắt đầu bôn tẩu sưu tầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-dong-thien-ha/1227892/chuong-378.html