- Ta nghĩ làm đệ tử quần áo lụa là trong gia tộc nhưng gia tộc căn bản không thể nào hoàn thành nguyện vọng của ta, vì vậy ta nghĩ muốn xây dựng cho gia tộc một hoàn cảnh tốt đẹp, để chính mình có thể thư thái, mẫu thân có thể sống hài lòng.
- Nhưng ta cũng không thoải mái, vì ta sợ mẫu thân của chính mình bị người ta khi dễ, ta muốn mạnh hơn, mà trong lòng mẫu thân cũng không vui, người còn có thân nhân lưu lạc bên ngoài, vì vậy muốn để mẫu thân ta hài lòng, ta phải giúp người tìm về thân nhân.
- Mà đối với ta, chỉ có nắm số phận trong tay chính mình, khi đó ta cũng thực hiện được mục tiêu cuối cùng của chính mình, cùng với mẫu thân sống chút ngày thư thái.
Vân Thiên Hà chậm rãi nói.
Vũ Phương Khinh Thần cười khẽ.
- Suy nghĩ này tuy rằng rất hiện thực, rất không chí khí, thế nhưng lại rất to lớn. Ngươi muốn thủy chung giữ được số phận của chính mình trong tay, đây là một việc vô cùng khó khăn, bởi vì trước mắt ngươi sẽ phải đối mặt với khó khăn tầng tầng lớp lớp, chỉ khi ngươi càng trở nên mạnh hơn, cũng vẫn tiếp tục tuần hoàn như vậy mới có thể thực hiện được, nhưng thực sự có thể thực hiện được sao?
Lúc này, Vân Thiên Hà ngừng lại, cũng nhếch môi cười nói:
- Ngươi đã không tin chúng ta hãy mở mắt trông chờ, ta rốt cuộc có thực hiện được nguyện vọng hay không!
- Ngươi rất tự tin!
Vũ Phương Khinh Thần nhìn nụ cười của Vân Thiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-dong-thien-ha/1227884/chuong-370.html