Chương trước
Chương sau

Linh Nguyệt Phong, bách toa tề tụ, tỏa hương thơm ngát.
Trong màn khói sương mờ ảo, khi ánh mặt trời chiếu rọi, một tia sáng thần dị nhiều mầu chiết xạ, tạo cảm giác nơi đây giống như tiên cảnh nhân gian.
Lúc này, trong rừng bách hoa có một bóng hình xinh đẹp mặt nguyệt sam, dưới ánh sáng chiết xạ nhiều màu chiếu rọi, dáng người mềm nhẹ vũ động, hơn nữa dung nhan tuyệt sắc khuynh quốc khuynh thành, giống nhưu cửu thiên tiên nữ hạ phàm tràn, vô cùng linh động ưu nhã, nữ tử thành lệ mặc bạch y như tuyết trắng, đôi mắt như tinh quang, người bình tường nhìn nàng không khỏi tán thán không thôi.
Mà ngay tại bên cạnh nữ tử thanh lệ này, có một tiểu cô nương mười tuổi ngồi trên bãi cỏ, khoanh chân đằng trước, tay chống cằm, đôi con mắt linh động sáng sủa kia nhấp nhát, một mực quan sát bóng người đang vũ động trong bụi hoa, thần sắc tràn đầy hướng tới.
Lúc này, nữ tử tuyệt sắc rốt cuộc dừng lại, tuy rằng mồ hôi nhễ nhại, thế nhưng trên mặt nàng thủy chung nở nụ cười mỹ lệ linh động, như một bức tranh tiên họa với những bông hoa tiên diễm nở rộ xung quanh. Tiểu cô nương lập tức từ trên mặt cỏ bật dậy, giống như tiểu hộ điệp nhẹ nhàng bay lượn, nhào tới trước mặt nữ tử tuyệt sắc, lôi kéo bàn tay trắng trẻo tinh tế của nàng:
- Linh Toa tỷ tỷ, dạy muội, muội muốn học vũ đạo này, muội muốn học.
- Tháng trước tỷ tỷ dạy cho muội luyện xong rồi sao?
Đường Linh Toa nhéo nhéo khuôn mặt trẻ con khả ái, mỉm cười nói.
- Muội đã sớm học xong rồi, hiện tại muội luyện cho tỷ tỷ xem!
Sau khi tiểu cô nương nói xong, liền bỏ chạy trên đám cỏ, diễn luyện bộ kiếm vũ Đường Linh Toa dạy nàng, tiểu cô nương coi như rất có thiên phú, nàng luyện kiếm vũ đã có vài phần cảm giác mờ ảo.
Bất quá khi tiểu cô nương luyện lên tựa hồ đã quên mất chuyện vừa mới muốn học vũ đạo, có vẻ mười phần nhập tâm vong ngã.
Đường Linh Toa nhìn một chút, mỉm cười, cũng không quấy rầy tiểu cô nương luyện kiếm vũ, liền bước sang bên cạnh cầm khăn lâu mồ hôi, một nữ tử thanh mỹ đưa cho nàng chén nước, nói:
- Linh Toa, muội từ đâu học được công pháp này, trong ôn nhu không mất phần kiên quyết và sắc bén, mờ ảo linh động, giống như là dư ngoạn cửu thiên, quá đẹp rồi, ngay cả ta cũng không nhịn được muốn theo muội học!
- Tầm Nguyệt tỷ tỷ, muội cũng không biết vì sao lại có vũ đạo này, chỉ là đôi khi cầm long cân tiên trong tay, liền nhịn không được muốn vũ động, tại lúc này muội cảm giác giống như là vũ đạo kia tự mịnh động, chứ không phải muội động, muội nghĩ trước kia mình nhất định đã từng luyện tập qua!
Nói đến đây, Đường Linh Toa đột nhiên nghĩ tới cái gì, kéo kéo sợi tóc của chính mình, khẽ mở cái miệng nhỏ nhắn.
- Thế nhưng không biết vì sao, Thiên Hà không ở đây, muội chung quy nghĩ thiếu cái gì đó, thực muốn luyện cho hắn nhìn, muội nghĩ bộ vũ đạo này hắn là hắn dạy cho muội!
- Hơn ba tháng không thấy, muội vẫn nghĩ tới hắn sao?
Tầm Nguyệt đứng lên, trong đôi con mắt bình tĩnh không gợn sóng kia hiện lên một tia ước ao:
- Muội mỗi ngày đều nhắc tới hắn, ta nghĩ chính mình hiện tại sợ rằng càng hiểu hắn hơn muội!
Đường Linh Toa nghe thấy, khuôn mặt không khỏi hiện lên một tia ửng đỏ, nói:
- Thế nhưng, tại mỗi lần luyện vũ đạo, muội chung quy không tự chủ được nghĩ tới hắn, rất muốn biết hắn đang làm cái gì, rất muốn…
- Cũng rất muốn sớm xuất giá một chút đúng không?
Nhiên Nguyệt đột nhiên đi tới nói.
- Sư thúc, người lại pha trò ta!
Đường Linh Toa vừa nghe lời này, nhất thời mặt đỏ tận mang tay, giận dữ nói.
Trong tay Nhiên Nguyệt cầm hộp cơm đi tới, sau khi buông hộp cơm xuống, vẫy vẫy tay nói:
- Tư Vân, qua đây ăn đi, ngày hôm nay vi sư sẽ cho con ăn thật ngon!
- Oa, sư phụ thật tốt!
Tư Vân vừa nghe, cũng không luyện tiếp nữa, vui vẻ chạy tới, chính mình mở hộp cơm ra, rất thức ăn bên trong rất phong phú, liền nói với Đường Linh Toa:
- Tỷ tỷ, tỷ đã là thê tử của biểu ca rồi, thế nào lại muốn tái giá với hắn một lần nữa nha! Uhm, chỉ là Tầm Nguyệt tỷ tỷ và sư phụ đều nói với mẫu thân muội như vậy, mẫu thân nói, nếu như biểu ca để sư phụ hoặc Tầm Nguyệt tỷ tỷ đều lấy làm vợ, sau này chúng ta chính là người một nhà rồi!
- Tư Vân, không được nói bậy!
Nhiên Nguyệt vừa nghe lời này, nhất thời khuôn mặt đỏ lên, Tầm Nguyệt cũng xuất hiện rặng mây đỏ khó thấy, nói:
- Tiểu Tư Vân, thế nào nương của muội lại nói những lời này nha?
Nàng không biết vì sao, trong lòng cũng rất muốn biết, Tầm Nguyệt nghĩ chính mình có chút cổ quái, vì vậy mặt càng đỏ hơn.
Tiểu Tư Vân ăn thức ăn đến cái miêng nhỏ nhắn phình ra, nói:
- Mẫu thân còn nói, biểu ca tương lai nhất định sẽ trở thành đại nhân vật kinh thiên động địa, bên cạnh nhiều hơn mấy hồng nhan tri kỷ, hoặc là nhiều hơn mấy thê tử là chuyện bình thường mẫu thân nói, người tại Linh Nguyệt Phong đã quan sát qua rất nhiều tỷ tỷ, chỉ có sư phụ và Tầm Nguyệt tỷ tỷ thích hợp nhất, sư phụ thì nói là thiện tâm thẳng thắn, Tầm Nguyệt sư tỷ người mặt cứng trong mềm, rất thích hợp để làm thê tử biểu ca.
- Tư Vân, nương của con còn nói những cái gì? Mà thế nào nương của con lại nói tới những chuyện này làm cái gì?
Nét đỏ ửng trên mặt Nhiên Nguyệt đã rút lui, cũng trầm xuống.
Tư Vân thấy sắc mặt Nhiên Nguyệt, nói:
- Mẫu thân nói, huyết mạch Vân gia đã sắp bị đứt đoạn rồi, hơn nữa con và nương chỉ có một người thân như biểu ca là có thể dựa vào mà thôi, vì vậy nương rất muốn để biểu ca nhiều hơn mấy thê tử, mẫu thân nói, biểu ca rất thông minh, nhưng đối với nữ nhân lại rất ngốc, hắn chỉ tốt với một mình tỷ tỷ Linh Toa, người chuẩn bị sau khi biểu ca trở về, sẽ tìm thời cơ thích hợp khuyên bảo hắn một chút!
Nhiên Nguyệt và Tầm Nguyệt nghe xong lời này, trong lòng cảm thấy ngạc nhiên, chỉ có Đường Linh Toa là mặt đỏ hồng, kéo cánh tay Tầm Nguyệt nói:
- Tỷ tỷ, hay là theo ta… giới thiệu cho Thiên Hà đi, tên kia đối với nữ hài quả thực chính là một đầu gỗ a!
Tầm Nguyệt vừa nghe, mặt đỏ lên, lại sẵng giọng:
- Linh Toa, chuyện này muội cũng lấy ra để chơi đùa!
Nói xong, Tầm Nguyệt liền vội vã chạy ra ngoài. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Đường Linh Toa kinh ngạc, vì sao Tầm Nguyệt tỷ tỷ gần đây trở nên rất lạ.
Nhiên Nguyệt nghiêm mặt nói với Tư Vân:
- Tư Vân, sau này không được nói những chuyện như vậy, bằng không vi sư sẽ đánh cái mông của con!
Đúng lúc này, đột nhiên vang lên tiếng đàn, quanh quẩn trong núi, dài mà êm tai.
Sau khi Đường Linh Toa nghe tiếng đàn, không khỏi khen:
- Tỷ tỷ này lại đang gảy đàn rồi, tiếng đàn của nàng thực là dễ nghe, mỗi tần nghe thấy tiếng đàn, ta đều nhịn không được muốn khiêu vũ!
Nhiên Nguyệt cũng than thở:
- Công pháp âm luật của nữ tử này xác thực rất đặc biệt, chỉ là bọn họ tới Nguyệt Miểu Sơn cũng sắp ba tháng rồi, không biết bọn họ vẫn ở chỗ này làm gì? Đang chờ cái gì?
Tiểu Tử Vân đột nhiên nói một câu:
- Mẫu thân nói, nàng từng hỏi thăm qua Triển thúc thúc, những người này có quen biết với biểu ca, bọn họ hẳn là đến vì biểu ca, còn có một tỷ tỷ mỗi ngày đều hung dữ với mọi người, hơn nữa trong miệng chung quy luôn nhắc tới dạy dỗ biểu ca, mẫu thân suy nghĩ, nói tỷ tỷ này nhất định cũng thích biểu ca rồi!
- Tư Vân, sau này không cho nói những lời này nữa, mau trở về luyện công, bằng không vi sư đánh mông!
Lúc này cái trán của Nhiên Nguyệt đã tràn đầy hắc tuyến, mà đôi con mắt linh động của Đường Linh Toa vòng vo loạn chuyển, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Nhã Hiên Cư, trước kia đám người Vân Thiên Hà ở lại đây, tại lúc Vân Thiên Hà bắt đầu tiến vào Luyện Nguyệt Động bế quan, nơi này liền chuyển thành nơi ở cho mấy khách nhân mới tới.
Mấy người Nam Minh Khai và Thần Hoa Diệu ở tạm trong biệt viện này, Thần Hoa Diệu mỗi ngày đều tới chỗ Lộng Nguyệt tìm nàng nói chuyện phiếm, mà Nam Minh Khai thì chạy tới rừng trúc, cùng với Trúc Ông nói chuyện, thậm chí hai người rất hợp duyên, mỗi ngày đều câu cá đánh cờ, có vẻ rất vui sướng.
Vũ Phương Khinh Thần là một người rất có nhân duyên, ở lại nơi này buồn chán, nên đã chạy tới Tùy Nguyệt Phong, cùng với mấy người Triển Lâm Phong có nhiều đề tài đàm luyện, Nam Minh Tuyết thích thanh tĩnh, mồi ngày tới đỉnh núi Linh Nguyệt Phong, ngồi tại một đình tử xinh đẹp đánh đàn.
Duy nhất chỉ có Thần Hoa Đóa Đóa, mỗi ngày ngồi trong phòng, tựa hồ như ngồi trong tù, mỗi lần ra ngoài chuyển động một vòng cũng không tìm được nữ hài tử hợp ý tâm sự, bởi vậy tính tình càng lúc càng trở nên nóng nảy, nhất là thấy nam đệ tử trên núi, hận không thể ăn sống nuốt tươi bọn họ, rất hung dữ.
Chỉ còn hai người Bộ Viễn Tiến Lâm và Thiên Mang Ô còn ở lại Nhã Hiên Cư, sáng sớm mỗi ngày đều ra cửa, trốn thật xa luyện tập, bọn họ rất sợ ma nữ bắt được bọn họ, đối với bọn họ thực thi cực hành ép hỏi chuyện về Vân Thiên Hà.
Trên Nguyệt Miểu Sơn, mỗi người đều có một chuyện chính mình phải làm, mà có một ít người đang trong cuộc sống chờ đợi, còn có một người lại đang chìm đắp trong cuộc sống khổ tu.
Ầm…
Trong Luyện Nguyệt Động Huyễn Nguyệt Phong, thỉnh thoảng lại có từng đợt thanh ma như long sư từ trong động thính truyền ra ngoài, giống như viễn cổ cự long giật mình thức tỉnh phát sinh tiếng phẫn nộ rít gào, có thể làm cho toàn bộ ngọn núi nhỏ huyền phù phát sinh hơi run rẩy.
Các trưởng lão Huyễn Nguyệt Phong đã có thói quen đối với những tiếng long sư gầm rống này, bởi vì mỗi ngày ở phía sau đều nghe được tiếng động này, sau đó liền không còn âm thanh nào khác, hình như đã thành một quy luật.
Mà lúc này trong Luyện Nguyệt Động, Vân Thiên Hà tiến vào trong trạng thái tu luyện, cũng hình thành một loại tuần hoàn không thể gián đoạn, xét đến cùng, tại lúc hắn dùng kỳ thạch trong huyệt động bố trí Tụ Phách Huyền Linh Trận, năng lượng thần bí tuần hoàn từ huyệt động chuyển qua kỳ thạch rồi lại bị hút ngược trở lại sinh ra hiệu quả đặc biệt.
Đối với người tu luyện võ đạo mà nói, loại tuần hoàn này, cũng giống như trạng thái vô tương tri phản, thế nhưng Vân Thiên Hà bố trí Tụ Phách Huyền Linh Trận tạo thành tuần hoàn đã hình thành một tệ đoan, đó chính là Vân Thiên Hà không thể khống chế được vòng tuần hoàn, hắn không để dừng lại được.
Lúc này đây, thần hồn ý chí của hắn cực kỳ tập trung, thậm chí nói là đã tập trung tới trạng thái cực hạn. Tuy rằng điều này đối với rèn luyện linh phách lực có thể tạo thành hiệu quả lớn nhất, nhưng hắn lại lúc tu luyện Khôn Linh Thiên Tức Thuật, mỗi khi hắn tu luyện thổ nạp tạng tức từ yếu đến mạnh hình thành một vòng tuần hoàn, sau đó lại lúc vòng tuần hoàn này hoàn thành, hắn tiếp tục điều chỉnh, trực tiếp rống lên một tiếng, Long Sư Thiên Ba Hống liền ứng dụng phát ra.
Vì vậy, loại trạng thái tuần hoàn này, phảng phất giống như hóa thành một trình tự đã bị cố định, trong vòng ba tháng này, vẫn không ngừng liên tục duy trì, dừng cũng không thể nào dừng lại được.
Không phải do Vân Thiên Hà không muốn dừng, mà thần hồn ý chí của hắn tập trung cao độ, hắn căn bản không thể phân thân, nói cách khác căn bản không nghĩ ra dừng lại, điều này làm cho ba tháng gần đây hắn không có một lần tiếp viện, tinh thần và thể lực đã bị tiêu hao nghiêm trọng.
Bất quá cũng may trong sơn động này có một cỗ năng lượng thần bí, ngay tại lúc hắn xuất hiện hiện tượng tinh lực tiêu hao gần hết, nhưng thân thể được năng lượng cung ứng một phần rất nhỏ, vì vậy hắn mới có thể duy trì liên tục đến hiện tại, bằng không đã sớm lăn ra hôn mê bất tỉnh. Thế nhưng, tệ đoan chính là ở chỗ này, giả như hắn không dừng lại mà nói, tiếp qua một đoạn thời gian, chỉ sợ hắn triệt để biến thành một bộ xương khô chỉ biết tu luyện.
Tại lúc Vân Thiên Hà tiến vào trong trạng thái tuần hoàn này, không biết Miên Nguyệt vì sao lại thủy chung chưa từng hỏi đến tiến triển tu luyện của Vân Thiên Hà.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.