Ngày đông giá rét gần trôi đi, trong Nguyệt Miểu Sơn tràn trề màu xanh hoa cỏ, nhưng đỉnh núi vẫn là đóng băng nghìn dặm, linh động mà xinh đẹp tuyệt trần, băng tuyết màu trắng bao trùm, hình thành một bức hoa cuộn tròn thần kỳ vẽ cảnh núi non.
Trong gió tuyết bên ngoài núi, ba chiếc xe ngựa giống như sơn dương lạc dường, dừng lại tại địa phương bao phủ trong màn sương mù, tựa hồ thủy chung không tìm được phương pháp vào núi. Nguồn: truyentop.net
- Nam Minh Khai, lão thất phu ngươi có thể cho người khác một chút tín nhiệm và hy vọng? Chúng ta đã vòng vo tại nơi này một ngày một đêm rồi, Nguyệt Miểu Sơn kia rốt cuộc là nơi nào, thôi toán chi thuật của ngươi thực quá làm ta thất vọng rồi!
Thần Hoa Diệu coi như tu dưỡng và tính tình tốt hơn nữa, trong đoạn thời gian này liên tục lăng qua lăng lại, cũng có chút thiếu kiên nhất rồi.
Không phải nàng đối với một việc mất đi kiên nhẫn, mà nàng đối với thôi toán chi thuật của lão đầu Nam Minh Khai này thực sự là cực điểm coi thường, vì vậy lão đầu từ khi gặp phải Vân Thiên Hà, thôi toán chi thuật của hắn, không hề chứng minh được chính mình chính xác không sai lầm.
Nam Minh Khai chỉ biết cười khổ, hắn biết giải thích cũng đã vô ích rồi, chỉ có nhìn về phía chất nữ và sư điệt của chính mình, hi vọng bọn họ có thể thông cảm.
Nam Minh Tuyết vẫn không chút biểu tình, chỉ có trong đôi con ngươi như thu thủy, có chút điểm nóng nảy. Mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-dong-thien-ha/1227863/chuong-349.html