Chương trước
Chương sau

TBên cạnh Nhiên Nguyệt chính là một vị nữ nhân trung niên, nàng mặc nguyệt sam, nhìn không thấu dung mạo, nhưng có một cỗ khí tức ôn hòa, trong sóng mắt mang theo vài phần hiếu kỳ, nàng đang nhìn Vân Thiên Hà bước vào, đột nhiên tạo cảm giác khác biệt.
Mà Tầm Nguyệt đứng bên cạnh phía tay trái, lúc này nàng nhìn thấy Vân Thiên Hà mặc nguyệt sam, trong ánh mắt luôn không hề bận tâm gì kia, đột nhiên hiện lên một tia hoạt bát, lại liếc mắt nhìn sư thúc Nhiên Nguyệt của nàng.
Nói xong, lúc này mọi người trong đại điện, mỗi người đều đánh giá Vân Thiên Hà, mà từ cái nhìn và nhận thức lại không đồng nhất.
Bất quá mọi người trong điện nhìn thấy Vân Thiên Hà tuy rằng mặc nguyệt sam màu bạc và lam giao nhau, hiện tại bị ướt sũng, còn có hai thiếu niên bên cạnh cũng giống như vậy, mà ngay cả Triển Lâm Phong cùng đến cũng không khác nhau, những người này không khỏi suy nghĩ, lẽ nào bọn họ bị long sư thú dọa, bị rơi vào trong hồ nước?
Thời điểm Vân Thiên Hà tiến vào trong đại điện, liếc mắt quan sát mọi người một lượt, cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Mấy lão giả ngồi tại ghế trên đều mặc nguyệt sam màu bạc và lam giau nhau, cùng một kiểu dáng so với hắn, duy nhất khác nhau chính là, nguyệt bội đeo bên hông mỗi trưởng lão đều không giống nhau, cũng không biết rốt cuộc khác nhau như thế nào, mà dù sao đi nữa hắn không có.
Nhưng hắn biết, bộ quần áo hắn đang mặc hiển nhiên không phải là thứ mà đệ tử bình thường tùy tiện mặc.
Bất quá khiến Vân Thiên Hà kinh hãi chính là, những lão giả ngồi tại ghế trên, hắn có thể cảm giác khí tức của những người này mười phần nội liễm thâm trường, giống như thanh tuyệt thế bảo kiếm đút trong vỏ, khong hề có bất cứ phong mang nào, cũng giống như tinh ngọc đã được mài giũa vô số lần, khiến hắn không làm sao nhìn thấu được thực lực của đối phương rốt cuộc tại cấp độ nào.
Tuy rằng những lão nhân thoạt nhìn có vẻ như rất bình thường, thế nhưng trong lòng Vân Thiên Hà suy nghĩ, những người này tuyệt đối không dưới cấp bậc Tông Sư, thậm chí là đã đạt tới cảnh giới Võ Thánh.
Không nói với những trưởng lão này, cho dù là những trung niên nhân khí độ xuất trúng trong đai điện, ngoại trừ đại đa số thuộc về cấp bậc Tiên Thiên, cũng có mấy người đạt tới cảnh giới Tông sư, bất quá bọn họ còn chưa đạt tới trình độ có thể thu liễm khí tức càng thêm thâm hậu tinh thuần, vì vậy Vân Thiên Hà vận dụng Thần Ý Quyết, đại khái có thể cảm nhận được cảnh giới của những người này.
Tất cả mọi người đứng trong đại điện này, toàn bộ đều đạt tới cảnh giới Tiên Thiên, nếu như cỗ lực lượng này đi ra thế giới bên ngoài, cái này quá kinh khủng rồi, quả thực là một tông môn cường đại từ xa xưa.
Lúc này, những người đứng trong đại điện có tuổi tác tương đối nhỏ một chút có chút không nhịn được bắt đầu nghị luận với nhau, lúc Triển Lâm Phong dẫn ba người Vân Thiên Hà tiến vào đại điện, liền chỉnh lý quầ áo, lên tiếng nói:
- Tông chủ, các vị trưởng lão thủ tọa, sư thúc, đệ tử Triển Lâm Phong đã dẫn ngươi tới!
- Lâm Phong, ngươi lui ra đi!
Lão giả ngồi ghế thứ nhất bên trái lúc này mở miệng nhàn nhạt nói.
- Dạ, sư tôn!
Triển Lâm Phong cung kính thối lui qua một bên, đứng bên cạnh một vị trung niên nhân ngồi cạnh lão giả.
Một màn thật nhỏ này để Vân Thiên Hà nhất thời hiểu rõ, xem ra cấp bậc trong tông môn từ xưa này mười phần sâm nghiêm, chỉ là cao thấp như thế nào còn phải đợi quan sát.
Suy nghĩ một chút, Vân Thiên Hà liền chủ động tiến lên ôm quyền nói:
- Tại hạ Vân Thiên Hà, ra mắt các vị trưởng lão, mạo muội tới đây, có chỗ nào quấy rối, mong rằng thứ lỗi!
Lúc này, vị tiểu nữ đồng ngồi trên ghế bên cạnh ghế trung tâm đột nhiên đứng dậy, từ trên ghế xuống, chậm rãi bước trên bậc thang, sau đó các trưởng lão cũng đứng dậy, đợi khi tiểu nữ đồng tới trước mặt Vân Thiên Hà, ngẩng đầu lên, dùng đôi mắt mười phần sáng sủa nhìn hắn nói:
- Không biết ngươi có tín vật sư tổ lưu lại hoặc là căn dặn gì hay không?
Xem ra, địa vị của tiểu nữ đồng này rất không thấp, Vân Thiên Hà không dám chậm trễ, nghĩ tới Thương Nguyệt lúc đó lưu lại cho hắn một khối nguyệt phù, hình như là tín vật của Thương Nguyệt, vì vậy liền từ trên cổ lấy xuống, giao cho tiểu nữ đồng:
- Thương Nguyệt tiền bối từng lưu lại khối nguyệt phù này, cũng căn dặn ta, nếu như tương lai gặp phải đệ tử của nàng, đưa ra vật này, đệ tử của nàng sẽ biết làm như thế nào!
Khi tiểu nữ đồng nhìn thấy khối nguyệt phù, sắc mặt hơi đổi, lập tức cung kính đưa hay tay tiếp lấy, sau khi cầm trong tay, khối nguyệt phù nhất thời phát sinh một đạo ánh sáng mặt trăng, chiếu rọi toàn bộ đại điện sáng ngời. Mà lúc này các vị trưởng lão cũng đều động dung, duy nhất chỉ có những trung niên nhân và người thanh niên đều lộ vẻ mê hoặc và hiếu kỳ nhìn khối nguyệt phù đang phát sáng.
Khi nguyệt phù được xác nhận, lúc này tiểu nữ đồng đột nhiên khom người thi lễ, nói:
- Đệ tử Lộng Nguyệt, bái kiến sư thúc!
Nhìn thấy một màn này, tất cả những người trẻ tuổi trong đại điện đều kinh ngạc không gì sánh được, há miệng thật to, trong lòng đờ đẫn không thôi. Vị tiểu nữ đồng kia chính là tông chủ Nguyệt Tông a, người cư nhiên là hướng về phía một thanh niên còn nhỏ tuổi hơn rất nhiều so với bọn họ thi lễ đệ tử.
Mà lúc này Nhiên Nguyệt cũng triệt để choáng váng, đang đứng tại chỗ đờ đãn không biết suy nghĩ cái gì.
Bất quá trong lòng các trưởng lão đã sớm hiểu rõ, hơn nữa tu vi hàm dưỡng thâm hậu, đối với một màn này ngược lại không thể trách được, điều tiến lên hành lễ, khom người nói:
- Đệ tử bái kiến sư thúc!
Vân Thiên Hà nhìn thấy một màn này, cũng có chút kinh ngạc, thậm chí quên đáp lễ, trong đại điện có người nào đó đột nhiên ho nhẹ một tiếng, lúc này hắn mới hồi phục lại tinh thần, đối với vị tiểu nữ đồng nói:
- Các vị không cần đa lễ!
Tiểu nữ đồng thấy Vân Thiên Hà đã đáp lễ, liền ngẩng đầu nhìn Vân Thiên Hà nói:
- Sư thúc tới Nguyệt Tông, cũng là lúc sư tôn xuất quan, bất quá trước do đệ tử giới thiệu một chút về tình hình Nguyệt Tông cho sư thúc nghe!
Tiểu nữ đồng đi tới trước mặt một vị trưởng lão thủ tọa nói:
- Vị này trưởng lão thủ tọa Tùy Nguyệt Phong, tam đệ tử Diệc thị, Phiêu Trung Nguyệt.
- Ra mắt sư thúc!
Phiêu Trung Nguyệt là một lão đầu, hướng Vân Thiên Hà hành lễ sư thúc, hắn chung quy nghĩ không được tự nhiên, có chút xấu hổ gật đầu, Lộng Nguyệt tiếp tục đi tới trước mặt một vị lão phu nhân, nói:
- Vị này là trưởng lão tam đường Tùy Nguyệt Phong, Tích Trung Nguyệt.
Lão phụ nhân đứng dậy thi lễ, Vân Thiên Hà đáp lễ, bất quá sau khi Lộng Nguyệt giới thiệu, Vân Thiên Hà vô cùng kinh ngạc, hai lão nhân vừa giới thiệu là môt đôi phu phụ.
Vị tiểu nữ đồng giới thiệu người kế tiếp chính là thủ tọa Huyễn Nguyệt Phong, còn có trưởng lão tam đường, cùng với thủ tọa Linh Nguyệt Phong và tam đường trưởng lão, những người này đều ngang hàng với nhau, không phải là đệ tử Lộng Nguyệt. Sau khi giới thiệu xong, Vân Thiên Hà bắt đầu chết lặng rồi, bất quá cũng may đệ tử tam đường trưởng lão các phong, bởi quan hệ bối phận, Lộng Nguyệt không giới thiệu tất cả, đã giảm bớt cho hắn không ít chuyện.
Bất quá các đường chủ và tọa hạ đệ tử đều lẽ bái, Vân Thiên Hà rõ ràng nhìn thấy biểu tình phiền muộn của Nhiên Nguyệt, còn có lời xưng hô sư thúc rất không tình nguyện, thậm chí hắn cũng có thể cảm nhận được trên mặt các đệ tử trẻ tuổi đều hiện rõ biểu tình có chút không quá chịu phục.
Đối với chuyện này, Vân Thiên Hà cũng không để trong lòng, hắn cũng không ngờ tới trưởng lão Nguyệt Tông và môn chủ sẽ thực sự coi hắn như sư thúc đối đãi, nếu đã như vậy, không có biện pháp, cũng chỉ đành tiếp nhận, dù sao đi nữa chính hắn không ăn thiệt thòi.
Đã đã ra mắt giới thiệu xong, Vân Thiên Hà thấy không còn ai khác, liền nhịn không được hỏi Tầm Nguyệt:
- Không biết người đi cùng với ta…
- Sư… Sư thúc tổ yên tâm, bọn họ đều đã dàn xếp ổn thỏa, tạm thời ở tại Huyễn Nguyệt Phong. Sư… Sư thúc tổ có thể tùy thời đến nhìn!
Tầm Nguyệt cảm thấy xưng hô như vậy mười phần không tự nhiên, nhưng có các vị trưởng bối ở đây, cũng chỉ đành xưng hô như vậy. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Lúc này, Lộng Nguyệt tiến lên nói:
- Sư thúc, trong bản môn, Linh Nguyệt Phong đều là nữ đệ tử có hôn giá, sư thúc nếu đi Linh Nguyệt Phong, cần trước tiên thông báo cho hai vị đệ tử trưởng lão Mộng Nguyệt và Trung Nguyệt một tiếng, mà trong Tùy Nguyệt Phong, có một số đệ tử đã lập gia đình, cũng có gia quyến ở lại, nếu sư thúc muốn đi, có thể tùy tiện ra vào, không cần phải thông báo cho đệ tử Phiêu Trung Nguyệt và Tích Trung Nguyệt, cũng là chủ phong bản môn, nơi này có Nguyệt Trì, Tàng Kinh Quyển, Tuyết Nhai, chỗ bế quan, còn có đại điện Huyễn Nguyệt nghị sư… Nếu sư thúc đi qua các nơi, cũng cần thông báo cho các đệ tử thủ vệ các đường, bất quá cấm địa phía sau núi bản môn, còn có Khốn Long Cốc, sư thúc thường ngày không có chuyện tốt nhất không nên tiến vào, cần phải có lời của đệ tử mới có thể vào.
Vân Thiên Hà mới đến, còn có rất nhiều chuyện không rõ ràng, nghe Lộng Nguyệt nói những lời này, cũng chỉ lý giải đại khái.
Bất quá tại lúc Đường Linh Toa trị trương, hắn cũng có thời gian để quen thuộc tông môn cổ xưa này, chỉ là hắn vẫn hiếu kỳ vì sao Lộng Nguyệt thế nào lại là một tiêu nữ đồng. Nhìn hành vi cử chỉ của nàng, giống như là một người đã từng trải qua rất nhiều năm tháng, học tập rất nhiều mới làm được.
Điều này làm cho hắn không khỏi nghĩ tới chuyện phản lão hoàn đồng trong truyền thuyết.
Khi tất cả mọi người có địa vị trong đại điện đều ra mắt Vân Thiên Hà, lúc này Lộng Nguyệt mới đuổi một ít đệ tử bối phận thấp trở về, thuận tiện phân phó một vị đường chủ Cung Nguyệt Đường Huyễn Nguyệt Phong an bài Bộ Viễn Tiến Lâm và Thiên Mang Ô, bố trí các công việc cho hai cho người.
Chờ khi mọi người đi rồi, chỉ để lại sáu vị trưởng lão trong đại điện, lúc này Lộng Nguyệt mới nói:
- Mới vừa rồi giới thiệu mấy vị đệ tử, có ba người là đệ tử do Lộng Nguyệt thu, còn có ba người là đệ tử Lãnh Nguyệt sư huynh thu, Lãnh Nguyệt sư huynh luôn du lịch bên ngoài, mọi chuyện trong môn phái đều do đệ tử của hắn xử lý, sau này sư thúc có điều gì không rõ, có thể hỏi đệ tử, hôm nay vừa lúc trăng tròn, việc sư tôn giao phó đệ tử không dám chậm trễ, còn thỉnh sư thúc cùng đệ tử đi Luyện Nguyệt Động một chuyến, chờ đón sư tôn xuất quan!
Nói xong, Lộng Nguyệt chủ động đi trước dẫn đường.
Vân Thiên Hà cũng không phản đối cái gì, liền bước theo sau, các trưởng lão đều bám sát, đoàn người bắt đầu hướng về phía Luyện Nguyệt Động Lộng Nguyệt đã nói.
Lịch sử của Luyện Nguyệt Động đã rất lâu đời rồi, ở đây từng là nơi bế quan tu luyện của lịch đại bí chủ, sự thần bí trong đó bình thường chỉ có bí chủ tiền nhiệm mới biết được, cho dù là Lộng Nguyệt là tông chủ chưởng quản nhất phái cũng biết rất ít.
Địa phương thần bí này, ngay tại phía trên Huyễn Nguyệt Phong, nhóm người từ con đường nhỏ phía sau đại điện Huyễn Nguyệt Phong vượt qua, liền tiến vào lòng núi.
Đi dọc theo con đường nhỏ trong lòng núi, cúi đầu liề có thể nhìn thấy vực sâu dày dặc sương mù, mà sương mù dày đặc xung quanh tạo cảm giác giống như đang ở trong bầu trời, có thể cưỡi mây đạp gió.
Đi trong thời gian ước chừng nửa nén hương, đã tới đỉnh núi, Vân Thiên Hà liếc mắt liền nhìn thấy phía trước đỉnh núi, trong màn sương mù, có một ngọn núi nhỏ nhô cao như bị cô lập tọa lạc, tỏa ra màu sắc thần bí.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.