BChỉ là chuyện của mấy con ngựa, các nàng không suy nghĩ quá nhiều. Sau khi Tầm Nguyệt lấy lại tinh thần, cảm thấy giật mình vì ngựa của Vân Thiên Hà cư nhiên lại là mã vương thú, cũng khó trách ngựa của hai thúc chất các nàng trước mặt mã vương thú lại nhu thuận nghe lời tới như vậy. Nhiên Nguyệt cũng lấy lại tinh thần, thu liễm vẻ xấu hổ trong nháy mắt, thấy Vân Thiên Hà tựa hồ không có dự định trả lại nguyệt phách ngọc, rõ ràng là muốn chiếm làm của riêng. Lập tức thần sắc Nhiên Nguyệt có chút không đồng ý, trầm giọng nói: - Công tử, lẽ nào ngươi định giữ cho mình, vật bản môn đánh rơi chưa được môn chủ cho phép, bất luận kẻ nào cũng không được sử dụng, nếu như ngươi không trả, Trong lòng Vân Thiên Hà dự định tốt xấu thế nào cũng muốn học thuộc bản công pháp luyện tạng này, phải biết rằng công pháp luyện tạng là thứ hiện tại hắn rất bức thiết nhất. Thực lực của hắn đang dừng lại tại giai đoạn Tiên Thiên, nhưng lại không có công pháp tu luyện đối ứng, loại dày vò này hắn đã sớm không thể chịu đựng được rồi. Mà hôm nay rất may mắn lấy được một bộ công pháp luyện tạng, hắn tự nhiên sẽ không khách khí với Nhiên Nguyệt, thuận miệng nói: - Bí chủ hiện tại của Nguyệt Tông, ta nhớ kỹ hình như phải xưng hô ta một tiếng sư đệ, ngươi cũng phải xưng hô ta một tiếng sư thúc tổ, như vậy cho dù khối nguyệt phách ngọc này có là vật Nguyệt Tông, ta hiện tại đã sớm tìm về vật Nguyệt Tông bị mất, sớm muộn gì cũng sẽ trả lời, nhưng vì sao không thể tạm thời xem xét một chút? - Ngươi… Nhiên Nguyệt bị những lời của Vân Thiên Hà làm cho á khẩu không trả lời được. Trên thực tế, Vân Thiên Hà nói xác thực không sai, hắn có Khôn Nguyệt Bích Thương Nguyệt tặng, còn có một khối Nguyệt phù, tự nhiên phải coi như là đồ đệ của Thương Nguyệt, mà môn chủ hiện tại của Nguyệt Tông chính là đồ đệ của Thương Nguyệt, xác thực cần xưng hô hắn là sư đệ, lời nói này của hắn, Thương Nguyệt tự nhiên không tìm được bất cứ lý do tranh cãi nào, còn bị hắn chiếm tiện nghi bối phận lớn hơn. Tầm Nguyệt đứng một bên nghe thấy Nhiên Nguyệt sư thúc và Vân Thiên Hà đấu võ môn, lại bị Vân Thiên Hà chiếm tiện nghi, hơn nữa sư thúc còn không có cách nào cãi lại, còn sinh ra hờn dỗi, vì vậy bước tới nói: - Công tử, việc này còn chưa trải qua sư tổ chứng thực, ngươi vẫn chưa thể tính là sư thúc tổ của chúng ta, vì vậy ngươi không nên chọc sư thúc tức giận được không? Thanh âm và nhãn thần của Tầm Nguyệt, tựa hồ có thể làm cho linh hồn bình tĩnh và ấm áp, xác thực là một kỳ nữ tử. Vân Thiên Hà gật đầu, cũng không tiếp tục đấu võ mồm với Nhiên Nguyệt, liền ôm quyền nói: - Việc hôm nay, có hai vị tương trợ, vô cùng cảm kích, bất quá tại hạ còn có chuyện quan trọng, trước tiên cáo từ, ngày khác sẽ ổn thỏa tới cảm tạ và trả lại nguyệt phách ngọc! - Chờ một chút, không được đi! Nhiên Nguyệt nghe Vân Thiên Hà muốn chạy trốn, liền gọi hắn lại nói: - Ngươi đã muốn đăng môn nói lời cảm tạ, vậy thì hiện tại theo chúng ta trở lại Nguyệt Miểu Sơn đi, chúng ta cứu ngươi, lẽ nào một điểm ân tình này ngươi cũng không thể chịu được hay sao? Ta nghĩ ngươi cũng không phải là loại người vong ân phụ nghĩa, ta muốn ngươi báo đáp chúng ta ngay hiện tại! Vân Thiên Hà bị đánh bại rồi, Nhiên Nguyệt này quả đúng thật là một nữ nhân thẳng tính, giống hệt như tên của nàng, rất nhiên (thẳng)! Suy nghĩ một chút, Vân Thiên Hà ôm quyền nói: - Tại hạ xác thực có chuyện quan trọng trong người, thể tử của ta còn có người thân đang chờ đợi ta, hơn nữa bản thân thê tử ta còn bị trọng thương, cần ta phải chở về chiếu cố, nếu như nhị vị cố ý muốn tại hạ báo ân, ta cũng không thể nghe theo, hôm nay cho dù là người vong ân phụ nghĩa cũng được, thỉnh hai vị lượng thứ! - Ngươi, ngươi có thê tử, còn, còn bị thương? Nhiên Nguyệt nghe xong lời này, cảm thấy rất kinh hãi, sắc mặt liền nhu hòa lại, xem ra không phải là một nữ tử ăn nói chua ngoa, tâm tình như đậu hũ. Lúc này Tầm Nguyệt nói: - Không bằng như vậy đi, ta và sư thúc đều biết y thuật, chúng ta cùng ngươi đi, cũng có thể thay ngươi trị liệu thương thế thê tử ngươi, như vậy tiện cả đôi bề, ý công tử như thế nào? Vân Thiên Hà nghe xong lời này, tuy rằng suy đoán các nàng hẳn là có mục đích khác, bất quá ngẫm lại thương thế của Đường Linh Toa, liền lập tức gật đầu nói: - Đã như vậy, chúng ta liền khởi hành, ta sợ dừng lại một chút thời gian tại nơi này sẽ phát sinh chuyện gì đó ngoài ý muốn! Nhiên Nguyệt và Tầm Nguyệt liếc mắt nhìn nhau, lúc Vân Thiên Hà xoay người lên ngựa, hai nàng cũng lập tức lên ngựa theo, bám sát Vân Thiên Hà cấp bách chạy về phía Nghênh Tuyết Trấn. Trên Nghênh Tuyết Trấn, hiện tại đã qua chính ngọ, có mấy người xa lạ tiến vào. Những người này, mặc trường bào màu xám che đầu, mang khăn che mặt, chỉ lộ đôi con mắt âm trầm kinh khủng. Đây đều là y phục bình thường của Vu sư, khi bọn họ tiến vào trong Nghênh Tuyết Trấn, dân cư trong trấn tựa hồ đều có chút sợ hãi, đại đa số mọi người lập tức chạy vào trong phòng, chỉ có cá biệt mấy người là tín đồ của Vu Thần Miếu đi ra, đến trước một vị trên ngực thêu một đầu khỉ màu hồng, chính là tiêu ký đặc thù của Vu sư, quỳ xuống cúng bái. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL Đây là một vị Hồng vu, địa vị trong Vu Thần Miếu thấp hơn Hoàng vu và Lam vu, cùng với Bạch vu. Nhưng cao hơn đệ tử Hôi vu bình thường và các tín đồ, đã có thể coi như cấp bậc lãnh đạo trong Vu Thần Miếu. Những Vu sư tông miếu này vừa mới tiến vào trong Nghênh Tuyết Trấn, vị Hồng vu này lập tức hỏi mấy tín đồ đang cúng bái: - Vu tổ ban phúc cho các ngươi, hiện tại các ngươi hãy nói cho bản tọa, trong trấn có một người trẻ tuổi, mang theo một con thần viên, hiện tại bọn họ đang ở nơi nào? - Hồng vu các hạ tôn kính, tín đồ của người sẽ không nói sạo với Vu thần, người nói thanh niên đó xác thực tới Nghênh Tuyết Trấn, nhưng chúng ta không thấy có thần viên, ngay sáng nay, những người này đã vội vã rời đi, hướng về phía sau núi. - Đi về phía sau núi? Hồng vu trầm ngâm một chút, hỏi: - Bọn họ từng đặt chân tới nơi nào, dẫn bản tọa đi! - Các hạ tôn kích, xin mời theo ta! Một vị dân trong trấn đứng dậy, liền dẫn theo đám Vu sư đến gian nhà Vân Thiên Hà đã từng ở. Sau khi Hồng vu quan sát một lượt gian nhà, trong miệng liền niệm lên một chuỗi chú ngữ cổ quái. Đột nhiên, tại lúc Vu sư tụng niệm chú ngữ, ngầm dưới gian nhà có một con chuột nhỏ bé rất khả ái, lông màu vàng xuất hiện. Vị Hồng vu này lau cái trán đổ mồ hôi, sau đó nắm lấy con chuột, cầm lấy một thứ gì đó Vân Thiên Hà từng dùng qua cho nó ngửi ngửi, lập tức lại buông con chuột ra, tụng niệm một tràng chú ngữ. Chỉ là, sau khi con chuột được buông ra, lúc vị Hồng vu này còn đang tụng niệm chú ngữ, con chuột nhỏ chít chít hai tiếng, không hề để ý tới hắn, liền chui vào hang ngầm, chỉ để lại cho vị Hồng vu này một chiếc đuôi màu vàng xinh đẹp, mọi người ngạc nhiên, trán đầy mồ hôi. (DG: Đuôi chuột xinh đẹp, không tưởng nổi!) Vị Hồng vu kia nhìn thấy thế, khuôn mặt già nua đỏ bừng, thần sắc rất mất tự nhiên, bất quá còn may mang theo khăn che mặt, không bị người phát hiện, hơi ho khan hai tiếng nói: - Ách, bản tọa dùng vu lực truy tung thanh niên đó thời gian dài, hiện tại Vu lực còn chưa hồi phục, xem ra không thể triệu hóa được Vu linh thử tìm kiếm đầu mối, mấy ngươi các ngươi hiện tại đến phía sau núi tìm kiếm một chút đi! - Rõ! Mấy Hôi vu lập tức tuân mệnh, liền chia nhau ra cửa, mấy tín đồ còn muốn mời Hồng vu đến nhà bọn họ làm khách, nhưng Hồng vu cự tuyệt, để bọn họ quay trở về. Tại lúc mọi người đi rồi, lúc này vị Hồng vu mới chửi âm lên: - Con mẹ nó là con gấu, thế nào Vu linh lại mất linh a, tại thời khắc quan trọng này lại trêu đùa lão tử! Sau đó, vị Hồng vu liền ngồi xổm trên mặt đất, lấy ra một vật gì đó rất kỳ lạ, tựa như que kẹo để trên mặt đất, chỉ thấy con chuột nhỏ màu vàng lại chui ra, Hồng vu liền nhanh tay bắt lấy, quay về phía con chuột nhỏ tàn bạo mắng: - Con bà ngươi, mấy năm nay lão tử nuôi dưỡng dạy dỗ ngươi, cho ngươi không ít chỗ tốt, ngươi cư nhiên tại thời khắc mấu chốt chơi lão tử, nhìn lão tử thu thập ngươi thế nào! Nói xong, vị Hồng vu này liền gõ vào cái đầu con chuột nhỏ, sau đó hung hăng ném nó vào trong một túi tiền dưới lớp áo choàng, tùy ý để cho con chuột nhỏ chít chít kêu to, nhưng không thèm để ý tới nó. Mà vị Hồng vu này ngồi dưới mặt đất, nhìn vết tích trong phòng trầm ngâm nói: - Tên chết tiệt Vô Thương này, hoàn hảo ngươi còn chưa bị đám Hắc Thần Bang bắt được, bằng không lão tử lại phải nghĩ biện pháp cứu ngươi. Lão đầu a lão đầu, ngươi là gia gia ta, ngươi thế nào còn chưa xuất hiện a, lão tử giả dạng Vu sư rốt cuộc phải làm đến khi nào? Đợi trong phòng ước chừng nửa canh giờ, lúc này bên ngoài có mấy Hôi vu tiến vào nói: - Hồng vu các hạ, phía sau núi không hề phát hiện điều gì dị thường, bất quá móng ngựa hướng về phương bắc, chúng ta có đuổi theo hay không? - Ách, phỏng chừng bọn họ chạy không xa, các ngươi lập tức đuổi theo, ta ở chỗ này chờ Hoàng vu Phí Lâm các hạ đến, báo lại tình huống hiện tại, chờ bản tọa khôi phục lại Vu lực xong thì sẽ hội hợp với các ngươi, lập tức hành động! - Rõ! Sau khi gã Hôi vu tuân mệnh, liền lập tức dẫn theo nhân mã đuổi về phương bắc. Chờ ra cửa, thấy mọi người đều đi hết, Hồng vu ra vẻ vòng vo qua lại trong trấn, giữ một người dân hỏi: - Ngươi hãy thông báo cho mọi người nói bản tọa muốn thi triển Vu lực tiến hành hoạt động tế tự, người khác không thể đến quấy rối bản tọa, bằng không xúc phạm với Vu tổ đánh xuống trớ chú, bản tọa cũng không thể nào cứu được các ngươi. Vị dân trong trấn vừa nghe, sợ đến mức câm như hến, mạnh mẽ gật đầu như gà mổ thóc, lập tức chạy tới mỗi một nhà thông báo, chỉ có trưởng trấn Mạc Tư tại cửa sổ nhìn thấy cử chỉ hành vi quái dị của vị Hồng vu này, trong mắt lộ ra tươi cười nói: - Quả nhiên là một hài tử còn chưa lớn, bất quá cũng là một hài tử thông minh, ha ha! Lúc người người đều trở về nhà, vị Hồng vu này liền lập tức quay trở lại gian nhà cũ, cởi áo choàng trên người xuống, hiển nhiên chính là một thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi, thoạt nhìn có vẻ thành thục và cơ trí. Thiếu niên cởi áo choàng, lấm la lấm lét nhìn ra bên ngoài cửa sổ một hồi, thấy không có động tĩnh gì, liền giống như một con cá chạch linh hoạt, nhanh chóng ra cửa, chạy về phương hướng sau núi. - Muội cô… Khi đi tới sau núi, thiếu niên vòng vo chuyển động xung quanh, nhìn thấy trên một hòn đá có ký hiệu, vì vậy liền chắp tay lại, phát ra tiếng gọi quái dị. Chỉ chốc lát sau, chỉ thấy Thiên Mang Ô nhanh chóng từ trong địa đạo chui ra, thấy thiếu niên, liền mừng rỡ kêu lên: - Tiếm Lâm đại ca, huynh rốt cuộc tới tìm ta, ta còn tưởng huynh giả làm Vu sư vui vẻ, đã quên mất chuyện lão gia gia giao phó rồi! - Ta làm sao quên được, ta dựa theo ký hiệu đệ để lại tìm tới nơi này, bất quá cũng muốn thông báo cho đệ, Thần miếu đã biết được tin tức về thần viên hiện thế, hiện tại đã xuất động rồi, ta lấy lòng một vị trưởng lão mới được phái tới nơi này dò đường, hiện tại tình cảnh của bọn đệ rất không ổn, nếu trốn ở chỗ này, sợ rằng trưởng lão cường đại của Vu Thần Miếu rất có thể tìm ra được, bọn họ phải lập tức rời khỏi nơi này chạy đi!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]