Đêm khuya mờ mịt, gió lạnh đến thấu xương, bông tuyết thì lác đác rơi trong gió tuyết, hai người một ngựa đi về hướng đông, trong đêm tối chỉ còn lưu lại ảnh tượng. Nhưng mà, mấy điểm sáng phía sau, giống như là quỷ hỏa phiêu đãng tại trong vùng rừng núi, hỏa diễm bị gió mạnh thổi vào liên tục, nhưng cũng không có dập tắt được ngọn lửa. Đó là dầu lửa đặc biệt trong quân La Lan, có tác dụng chiếu sáng đồng thời chạy nhanh trong gió tuyết cũng sẽ không tắt. Vân Thiên Hà cưỡi Vân Bôn chạy trong vùng đồi núi, hơn nữa với phụ trọng của hai người nhưng cũng không có chút trở ngại nào. Đường Linh Toa ngồi ở trong lòng Vân Thiên Hà lo lắng sự truy đuổi của binh lính La Lan, liền nói: - Thiên Hà, những binh lính La Lan này tuy rằng đuổi không kịp chúng ta, nhưng cứ để cho bọn hắn chạy theo như vậy, hành tung của chúng ta e là sẽ bại lộ, thái tử La Lan kia hận chàng thấu xương, nếu biết chúng ta ở nơi này, nhất định sẽ vận dụng quân đội cùng cao thủ tới bao vây, chúng ta nên làm cái gì bây giờ? Vân Thiên Hà vỗ về đầu của nàng, thản nhiên nói: - Những người đó cho dù đuổi theo chúng ta cũng chỉ là chịu chết thôi. Huynh bây giờ đang suy nghĩ, tên hán tử râu rậm kia có thể bán đứng chúng ta hay không? - Hắn chỉ biết là chúng ta cùng mập mạp kia có quan hệ, cũng không biết thân phận chân thật của chúng ta, cho dù hắn nói ra, chũng ta cũng không bị ảnh hưởng gì mà? - Huynh không phải nói cái đó, huynh là nói việc hán tử rậu rậm kia sẽ lộ ra việc buôn lậu, nếu hán tử râu rậm kia chịu không được đe dọa nói ra, đây sẽ là một việc bất lợi với kế hoạch của Đỗ mập. Bất quá Đỗ mập mạp kia cũng là người thông minh, lần đầu tiên làm chuyện này, cũng không có nói tới chuyện giao dịch tình báo kia, cái này phải xem thương nhân La Lan đó có thể trải qua được khảo nghiệm hay không. Hai người khi nói chuyện, vó ngựa Vân Bôn cũng không ngừng vùn vụt lao đi. Ở phía sau truy binh đột nhiên ngừng lại, cũng không có đuổi theo nữa, liền theo đường cũ phản hồi. Sau khi tiến vào trong rừng, Vân Thiên Hà cảm ứng hơi thở chung quanh, lúc này mới biết binh lính La Lan vì cái gì không có tiếp tục đuổi theo nữa, nơi này có tồn tại hơi thở của mãnh thú. Chỉ bất quá Vân Thiên Hà khi cảm thấy nơi này có hơi thở hung hiểm thì cũng là lúc trong rừng núi mù mịt này, một đạo quang mang yếu ớt trong chơp mắt lướt qua, làm cho người ta có một loại cảm giác như bị biến thành con mồi theo dõi. - Linh Toa, cho dù xảy ra chuyện gì cũng không được xuống ngựa." Vân Thiên Hà sau khi nhắc nhở Đường Linh Toa xong thì tâm thần liền đề cao cảnh giác, hắn cảm ứng được, hơi thở nguy hiểm này đang tới gần bọn hắn. Ô! Đúng lúc này, một đạo hắc ảnh từ sau một thân cây trong rừng nhảy lên, trong lòng Vân Thiên Hà cảnh giác, liền lập tức xoay người xuống ngựa. Ngay khi hắn mới xoay người xuống ngựa thì lúc này đạo hắc ảnh kia liền như là quỷ mị đánh tới, đó là một con xích nham báo cả người màu đỏ sậm, da lông có màu xanh nhạt, nhìn giống như là tảng đá. Xích nham báo này so với con beo bình thường hình thể lớn hơn gấp đôi, hàm răng của nó cực kỳ sắc bén, cặp mắt đỏ như lửa, lộ ra hung quang. Trong cổ họng còn phát ra tiềng gầm theo, cả người giống như mũi tên nhọn phóng về phía con mồi mà nó nhắm. Vân Thiên Hà tập trung tâm thần, con xích nham báo này là một con ngụy linh thú đang rất đói, thập phần hung tàn, bất quá hắn cũng không sợ. Tại vào khoảnh khắc xích nham báo vồ lên, thân thể của hắn liền chuyển, bước lên đá ra một cước. Ba! Một cước kia trúng vào trên bụng của xích nham báo, thân thể của ác báo kia lập tức quay cuồng trên không trung sau đó rơi xuống mặt đất. Sau một hồi lăn lộn liền lại bò lên, tiếp tục đánh tới Vân Thiên Hà. Cước trước của Vân Thiên Hà là thử tính công kích, hắn thấy da lông của ác báo này thập phần dày, một cước kia cư nhiên cũng không mang đến cho nó thương tổn gì. Khi ác báo kia lại đánh tới, hắn cũng không dám khinh thường mà ngưng thần phòng bị. Con ác báo kia bị đánh đến tức giận, đói khát làm cho nó điên cuồng phải bắt cho bằng được con mồi trước mắt, lúc này cả người nó lông dựng hẳn lên cực kỳ sắc nhọn, tốc độ của nó cực nhanh, vẻn vẹn trong một cái chớp mắt, thân thể khổng lồ kia lại một lần nữa đánh tới, vẫn như cũ dùng phương thức bắt giết nguyên thủy nhất của dã thú đánh tới. Trong đồng tử Vân Thiên Hà lúc này hàn mang phóng ra, hắn gắt gao nhìn chằm chằm vào con xích nham báo kia. Khi thân thể to lớn như tòa núi nhỏ kia đánh tới, thì Vân Tru đã được Vân Thiên Hà nắm chặt ở trong tay lúc này bất chợt ra khỏi vỏ. Bá! Trong bóng tối lóe ra một đạo ngân mang, phản chiếu ánh sáng của các vì sao mà chiếu rọi xuống. Một đạo ngân mang mờ nhạt vẽ ra một đường cong tuyệt mỹ, con xích nham báo kia tựa hồ cảm ứng được nguy cơ trí mạng, khi kiếm quang sắc bén kia chém đến liền dùng móng vuốt đỡ lấy. Đinh! Một thanh âm vang lên như tiếng kim loại chạm vào nhau, kiếm quang cùng với lợi trảo của xích nham báo va chạm tạo ra một đóa hoa lửa, lợi trảo của xích nham báo mặc dù vô cùng cứng rắn nhưng mà đối mặt với sự sắc bén của Vân Tru, lợi trảo cứng rắn kia vẫn là bị chặt đứt. Ngao ngao! Sau khi một móng vuốt bị Vân Tru chặt đứt, xích nham báo phẫn nộ cùng thống khổ rít gào, dưới sự kích thích của máu tươi, lúc này bản tính hung tàn của con ác báo này đã hoàn toàn bị kích phát ra. Vân Thiên Hà để ý thấy, thân thế của ác báo này trong nháy mắt tựa hồ lại to thêm một chút. Trong quá trình thân thể nó biến lớn, da lông cũng theo đó trở nên cứng rắn như nham thạch, khiến cho cả người dày cộm giống như một khối cự nham, hơn nữa còn mang theo khí thế vô cùng nặng nề, lại một lần nữa đánh tới. Nguồn truyện: Truyện FULL Lần này tốc độ của xích nham báo rõ ràng chậm đi nhiều, nhưng bù lại thực lực càng mạnh hơn, quá trình biến dị vừa rồi, Vân Thiên Hà cẩn thận cảm ứng thấy được, ngụy linh thú này là lợi dụng huyền đan trong cơ thể kích phát tiềm năng thiên phú của mình, khiến cho da lông của nó biến thành đá, do đó làm cho năng lực phòng ngự của nó càng thêm cường hãn. Bất quá dù sao cũng là một con ngụy linh thú, còn chưa có chân chính tiến hóa đến cảnh giới linh thú, nếu như là một con kim thú thông qua kim đan mà sinh ra loại biến dị này, Vân Thiên Hà e là cũng phải kiêng kị ba phần, nhưng đối với con ngụy linh thú trước mắt này thì Vân Thiên Hà cũng chưa có để nó vào mắt. Khi xích nham báo tiếp tục tấn công tới, Vân Thiên Hà lúc này cũng đã động sát cơ, khí thế cường đại của Tiên Thiên Võ Sư trong nháy mắt phát ra, tinh viêm kình khí cùng tinh linh chi khí tập trung lên trên thân Vân Tru, thanh thần binh này tựa hồ như là được nhận chất bổ dưỡng, dưới sự phản chiếu của ánh sao, trên thân Vân Tru tán phát quang mang màu bàng bạc. Hàn ý trong nháy mắt tỏa ra băng tuyết còn muốn rét lạnh hơn, tại lúc mà xích nham báo phi thân tới, cỗ hàn ý kia liền làm cho thân thể của nó tức thì cứng đờ. Tại trong tích tắc đấy, khi Vân Thiên Hà chộp con xích nham báo thì nó cũng cảm nhận được cỗ năng lượng vô cùng cường đại đó, trong ánh mắt không khỏi hiện lên vẻ sợ hãi. Tiếng binh khí ông ông xé gió đến, một đạo ngân mang lại phóng ra, mà lần này ngân mang thập phần quỷ dị, giống như từ phía chân trời mà đến,cùng với quang mang của các vì sao trên trời có sự tương quan với nhau, nương theo ánh sáng của các vì sao chiếu xuống trời đất mà chém lên người xích nham báo. Ầm Một tiếng nổ vang, kiếm quang có chứa tinh thần lực vẽ xuống một đường cong màu bạc, sau khi được quán thâu thần ý quyết cùng thần hồn ý chí cường đại của Vân Thiên Hà liền lấy một loại cường thế không gì không phá được chém xuống. Con xích nham báo kia dưới sự uy hiếp của cỗ lực lượng lnày thân thể cứng đờ run rẩy, căn bản không có bất luận sức phản kháng gì. Đạo kiếm quang kia sau khi hạ xuống, thân thể của xích nham báo tức thì bị chém thành hai nửa mà tính cả trên mặt tuyết trống trái phía sau xích nham báo, cũng đã bị nứt ra một khe rãnh rất sâu. Không có máu tươi chảy ra, khí tức băng hàn trong Vân Tru vào lúc đem thân thể xích nham báo chặt đứt thì cũng đồng thời đóng băng cả huyết mạch của nó, khiến cho nó sau khi bị chém thành hai nửa, thi thể giống như một khối băng cứng bị cắt thành hai miếng vậy. Bá! Sau khi đút Vân Tru vào vỏ, Vân Thiên Hà đi đến trước thi thể xích nham báo, rút chủy thủ ra, đâm vào trong thi thể xé ra, sau đó từ bên trong lấy ra một miếng thịt mềm và nóng ấm. Bất quá miếng thịt đó sau khi bị lấy ra liền trong thời gian ngắn cứng lại, giống như là một khối đá nhỏ, được ánh sao chiếu rọi xuống, tán phát một ánh sáng màu đỏ nhàn nhạt, đồng thời ở trong đó tràn đầy năng lượng tinh thuần, thứ này chính là huyền đan linh thú. Sau khi hoán cốt tiến nhập vào Tiên Thiên cảnh giới, cũng cải biến tư chất thuần hàn phách, làm cho thực lực của Vân Thiên Hà thăng hoa, quả nhiên rất là rõ ràng, thực lực của một đầu ngụy linh thú có thể so sánh với một vị tiên theien sơ kỳ, mà Vân Thiên Hà hiện giờ có thể thoải mái đánh chết một con ngụy linh thú, như vậy dù cho có đối mặt với tiên thiên cao thủ mạnh hơn hắn một chút, hắn tin tưởng cũng có thực lực để đấu một trận. Thu huyền đan linh thú vào, Vân Thiên Hà đi đến bên người Đường Linh Toa, thấy thần sắc khẩn trương còn chưa hồi phục lại của nàng thì liền phi thân lên ngựa, vỗ về nàng nói: - Không cần lo lắng, đây chẳng qua là con ngụy linh thú mà thôi, ân? Ngay khi Vân Thiên Hà lời còn chưa dứt, hắn đột nhiên lại một lần nữa cảm ứng được một số hơi thở của mãnh thú cường đại như ẩn như hiện tiến gần đến, tựa hồ đang hướng về nơi này. Thần sắc Vân Thiên Hà khẽ động, suy nghĩ một chút, nhưng chứng kiến Đường Linh Toa nằm ở trong ngực, cuối cùng vẫn là quên đi tính toán tiếp tục giết ngụy linh thú lấy huyền đan, lúc này mới vỗ vào cổ Vân Bôn, Vân Bôn hiểu ý, hí lên một tiếng rồi cất vó lao đi. Vân Vôn tựa hồ cũng có thể cảm ứng được hơi thở của mãnh thú kia, nó chạy như bay cũng không cần Vân Thiên Hà chỉ dẫn mà hướng tới một mảnh đất an toàn chạy tới. Mà Vân Thiên Hà ở trên ngựa cũng có thể cảm nhận được hơi thở của mãnh thú đang đến ít nhất có hai ba con, hẳn đều là ngụy linh thú, bất quá trong lòng hắn cũng là cực kỳ kinh ngạc, hắn không rõ vì cái gì nơi này lại có nhiều ngụy linh thú xuất hiện như vậy. Tiếp theo sau là đem bản đồ trong ngực ra. Vân Thiên Hà xem xét bản đồ mới biết được nơi này là địa phương nào, vì cái gì số binh lính La Lan đuổi đến nơi đây thì liền lập tức lui về, nguyên lai trên bản đồ đánh dấu địa phương này tên là "Bí Thú Tùng Lâm" hơn nữa mặt trên còn dùng mấy màu đỏ đánh dấu báo hiệu, thuyết minh chỗ này vô cùng nguy hiểm. Mà theo lộ trình muốn đi Hạ Gia Lạp sơn, theo như kí hiệu trên bản đồ, là trước tiên vòng qua phiến Bí Thú Tùng Lâm này, sau đó tiếp tục đi về phía đông, rồi lên phía Bắc, nhưng Vân Thiên Hà sau khi tính toán phương vị của mình thì không khỏi biến sắc, mảnh đất an toàn Vân Bôn chạy nhanh tới phía trước, chỉ sợ là sẽ càng thêm hung hiểm.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]