Chương trước
Chương sau

Ngọc đài bỗng chốc vận chuyển, toàn bộ cây cột đồng thời sáng lên, chậm rãi xoay chuyển toàn bộ long thạch đều hướng mắt về phái này, bắn ra từng đạo ánh sáng quỷ dị chế trụ thân thể Vân Thiên Hà tại thủy tinh bích tráo.
Đúng lúc này đột nhiên thủy tinh bích tráo lộ ra một cái khe, một đạo quang thải kỳ dị phóng xuất bao trùm khắp người Vân Thiên Hà.
Ngay sau đó Vân Thiên Hà cảm thấy thân thể mình như bị chi phối, tinh linh chi khí cũng mất đi liên hệ, trong chốc lát hắn cảm thấy lạnh không gì sánh được rồi lại trở nên nóng rực giống như kim châm.
Nói chung từng cỗ cảm giác kỳ quái truyền đến thân thể cùng ý thức tinh thần của hắn tương liên làm cho tinh thần hắn bị trùng kích chịu dày vò thật lớn giống như tất cả thống khổ đều đến từ tận sâu trong linh hồn làm hắn đau đớn muốn chết đi.
Nhưng dưới thống khổ mới thấy được ý chí của Vân Thiên Hà rất kiên định, hoàn toàn có thể chịu đựng được thế nhưng chuyện quỷ dị lại tiếp tục xảy ra.
Trong ý thức tinh thần của hắn phảng phất như nhớ đến thời gian quân ngũ trước đây, ngay sau đó trong đầu hắn hiện lên từng thước phim quay chậm của "kiếp trước", trở lại thời quân ngũ rồi lại thiếu niên rồi trở về lúc nhỏ khi sống với gia gia ở nông thôn.
Từng cảnh sinh hoạt ấm áp của "kiếp trước" dần diện lên trong đầu hắn…khi mà hắn cảm nhận được hơi ấm thì lại một lần nữa tràng cảnh phát sinh biến hóa khiến cả người hắn run rẩy.
Gia gia đang đứng trước mặt hắn đột nhiên trở nên điên cuồng trong mắt mang theo sát khí dày đặc. Vân Thiên Hà muốn rống to lên hỏi xem vì sao gia gia muốn giết hắn nhưng dường như gia gia hắn không nghe thấy nhe răng cười tung một quyền lên giữa ngực hắn. Vân Thiên Hà không cảm thấy đau đớn về xác thịt mà là đau đớn từ trong linh hồn.
- Gia gia, vì sao lại làm vậy, vì sao …
Trong lòng Vân Thiên Hà cố gắng gào thét, linh hồn hắn cực kỳ bi thương, hắn không biết tại sao lại xảy ra tình cảnh như vậy nhưng mà lúc này gia gia hắn như một ác ma lại một lần nữa tiến lên tung ra một quyền. Vân Thiên Hà theo bản năng tránh né nhưng đau thương trong linh hồn thì không thể nào tránh khỏi lại tăng thêm hơn nữa.
Phanh!
Đúng lúc này Vân Thiên Hà lại thấy gia gia lao lên lần nữa nhưng đột nhiên hình ảnh gia gia tiêu thất không còn tăm hơi. Thần tình Vân Thiên Hà cực kỳ bi phẫn, sau đó mới phát hiện ra hắn bị một quyền của An thúc đánh rơi xuống ngọc đài.
Lúc này hắn mới bừng tỉnh ý thức được chuyện vừa nãy chỉ là ảo giác, thế nhưng ảo giác kia lại giống như thật a.
Oa!
Đột nhiên khí huyết trong người Vân Thiên Hà bốc lên kịch liệt, hắn không nhịn được phun ra một búng máu tươi.
Lúc này An thúc đến gần đỡ hắn lên nói:
- Thiên Hà đây là Hối Long Đài, người có linh phách lực thấp thì không thể nào đứng lên được, nếu miễn cưỡng đứng lên sẽ bị phản phệ rất nguy hiểm. Cũng may ý chí của cháu kiên cường trong cơ thể lại có một cỗ ý chí thần kỳ thủ hộ bằng không thúc cũng không có cách nào đưa cháu xuống khỏi Hối Long Đài, lần sau không thể hành sự lỗ mãng. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Tim Vân Thiên Hà đập mạnh sỡ hãi gật đầu nói:
- An thúc, Hối Long Đài dùng để làm gì?
An thúc liền nói:
- Kỳ thực Hối Long Đài chính là một huyền linh tụ phách trận thần kỳ không gì sánh được. Chính là địa phương tuyệt hảo rèn đúc linh phách lực là nơi các võ giả tha thiết mơ ước để đột phá Tông Sư. Hối Long Đài chính là vô thượng bảo địa, là một trong những địa phương thần kỳ của Tàng Long Điện.
Nói đến đây nhãn thần An thúc trở nên nóng bỏng nhìn Hối Long Đài nói tiếp:
- Thiên Hà, kỳ thực bí hạp giấu trong tàng kinh lâu của Đồ thị mới là chí bảo tối quan trọng của Huyền Môn mà không phải là khôn long đan phách hay là Thăng Long Quyết. Trong ghi chép của Huyền Môn thì bản đồ Tàng Long Điện và Bích Uyên tổng đàn Huyền Môn mới là vật mà Nhật Tông bức thiết muốn có.
Trong lòng Vân Thiên Hà vô cùng kinh ngạc nguyên lai cái gì mà băng long đan phách, khôn long đan phách cũng không phải là chí bảo tối trọng yếu của Huyền Môn mà chí bảo chân chính lại là tấm bản đồ…người nào tung ra hỏa mù này thật là tuyệt diệu.
An thúc nói:
- Thiên Hà đây cũng là lần đầu tiên thúc tiến vào Tàng Long Điện bất quá hơn mười năm qua dưới sự dạy dỗ của phụ thân thúc đã ghi nhớ bản đồ sâu tận đáy lòng. Bây giờ thúc đưa cháu tiến nhập Tàng Long Điện và Tàng Long cấm địa cháu phải nhớ kĩ. Sau khi ra ngoài thúc sẽ hủy tấm bản đồ kia, còn tấm bản đồ là còn khiến cho người ta phải thấp thỏm bất an. Tổ tiên Đồ thị nhà cháu đã từng làm việc có hại với Huyền Môn nhưng lại cũng có đại ân đại đức với Huyền Môn, ân oán trung hòa lại là vừa hết. Vì vậy tổ tông chỉ để lại cho là cần ghi nhớ ân đức của Đồ gia.
Đột nhiên Vân Thiên Hà chợt nhớ đến việc Lâm Cận Hiên giải cứu mình và còn nhắc nhở nhảy xuống Long Hồ nên tò mò hỏi:
- An thúc, Lâm thị ở phía Nam có quan hệ thế nào với Huyền Môn? Vì sao lúc giúp cháu trốn đi lại một mực nhắc nhở cháu nhảy xuống Long Hồ?
An thúc vô cùng kinh ngạc nói:
- Lâm thị phía Nam? Thúc cũng không rõ bọn họ và Huyền Môn có quan hệ hay không. Phụ thân cũng không nói cho thúc biết. Bất quá lúc người đi đến tổng đàn Huyền Môn ở phía Nam đã cùng một lão phụ nhân xảy ra xung đột do lời nói không hợp nhau nên mới bị thương. Lúc đó phụ thân bắt đầu kết oán với Lâm Cận Hiên mà lão phụ nhân kia chính là mẫu thân của Lâm Cận Hiên. Thúc chỉ biết như vậy, sau này phụ thân cũng không kể thêm cho thúc điều gì.
Trong lòng Vân Thiên Hà suy đoán nhất định Lâm thị ở phía Nam có quan hệ với Huyền Môn huống hồ bọn họ và Tiêu thị ở Hải Châu quan hệ cũng thập phần mật thiết, bằng không Lâm Cận Hiên cũng không vô duyên vô cớ nhắc nhở mình nhảy xuống Long Hồ, mà trong Long Hồ lại có di chỉ của Huyền Môn.
Đúng lúc này trong bụng Vân Thiên Hà truyền đến tiếng kêu cắt đứt cuộc nói chuyện giữa hắn và An thúc, An thúc cười mỉm nói:
- Đói bụng rồi sao, cũng đã ba ngày khong ăn gì rồi, chúng ta cũng nên đi ăn thôi.
- Hả, đã ba ngày?
Vân Thiên Hà giật mình hỏi:
- An thúc, làm thế nào mà thúc biết là ba ngày, cháu chỉ nghĩ là mới có mấy canh giờ mà thôi.
An thúc chỉ lên đỉnh đầu nói:
- Cháu xem đồng hồ trên đỉnh đại điện. Khi kim đồng hồ chỉ về chính Nam nghĩa là đang giờ ngọ mà từ lúc chúng ta tiến và đáy hồ tìm kiếm hấp khí khẩu sau đó thông qua các cơ quan rồi đi đến đại điện cũng mất hơn mười một canh giờ vì vậy mà thúc có thể suy đoán được thời gian.
- Địa phương thần thánh như Tàng Long Điện mà cũng có phòng ăn sao?
Vân Thiên Hà ngạc nhiên hỏi.
An thúc dẫn Vân Thiên Hà đến bên cửa hông đại điện nói:
- Dù cho công lực có thâm hậu đến đâu thì cũng cần phải ăn chỉ khác nhau về thời gian ngắn dài chịu đói mà thôi. Tàng Long Điện chỉ có Huyền Môn chi chủ và tam đại trưởng lão là có thể tiến vào tu luyện. Mỗi lần bọn họ bế quan đều cần phải ăn uống vì vậy ở đây sẽ có thức ăn dự trữ, chúng ta cũng không cần lo lắng phải đói bụng.
Nói xong An thúc liền mở một cơ quan bên cửa hông đại điện, phía sau là một đình viện, An thúc dẫn Vân Thiên Hà đi từng phòng một nhìn qua một chút, phát hiện bên trong quả thật đã từng có người ở lại.
Đi qua hại cơ quan lúc này Vân Thiên Hà nhìn thấy một bể chứa, bên trong có rất nhiều cá đang bơi qua bơi lại.
Thấy tình cảnh này dạ dày Vân Thiên Hà lại kêu lên hưởng ứng, lập tức hắn và An thúc cùng bắt cá làm mấy món ăn.
Sau khi ăn uống no nê Vân Thiên Hà và An thúc lại tiếp tục thăm quan Tàng Long Điện thần kỳ.
Lần thứ hai trở lại chính điện An thúc lại dựa vào ấn tượng, sử dụng huyền lam ngọc mở ra một cơ quan, bên trong chính là phòng luyện công được bố trí theo kiểu mẫu cũng không có điểm gì kỳ lạ.
An thúc cũng không dừng lại chỗ này lâu, hình như An thúc đang muốn tìm kiếm cái gì. Vì vậy liền dùng huyền lam ngọc mở ra các phòng
Sau khi mở ra rất nhiều phòng cuối cùng hai người cũng đã tiến nhập sườn điện.
Sườn diện có điểm khác biệt, cũng có tượng long trên các trụ đá nhưng lại chỉ có tám cột, vị trí sắp xếp lại có điểm đặc biệt. Vân Thiên Hà có thể nhìn ra được một chút đầu mối.
Từ khi tiến vào sườn điện An thúc không ngừng tính toán phương vị và khoảng cách bố trí các cột trụ cuối cùng cũng tìm được vị trí thích hợp. An thúc liền đem huyền lam ngọc đặt lên một cây cột trụ ngay lập tức trên sườn điện lại chậm rãi trồi lên một thạch trụ nữa. An thúc lấy huyền lam ngọc ra rồi lại đặt lên thạch trụ. Lập tức trên thạch trụ phóng xuất ra một đạo quang mang, sau đó có một ngăn ngầm được mở ra.
Vân Thiên Hà chú ý trên thạch trụ có hai mặt kép, mặt trên bày ra một khối mã não lục ngọc bích, phía trên dày đặc văn tự, mặt dưới là một khối đạm lam ngọc bích, mặt trên cũng có rất nhiều văn tự còn có thêm cả đồ án và ký hiệu nữa.
An thúc lấy hai khối ngọc ra nhìn một chút liền đem mã não lục ngọc giao cho Vân Thiên Hà nói:
- Thiên Hà, trên này ghi lại huyền linh tụ phách trận, cách bày trận và phương pháp tu luyện. Cháu nhớ kĩ nội dung bên trên. Chờ cháu học xong khi ra ngoài cũng có thể tự mình bố trí huyền linh thường phách trận dùng để tu luyện linh phách lực rất có lợi với việc tu luyện võ đạo. Cháu phải biết rằng tu luyện một công pháp không chỉ thuần túy là tu luyện linh phách lực mà đây coi như là một pháp môn đặc biệt mượn ngoại lực tu luyện linh phách lực.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.