Trong hồ từng đàn cà bơi qua bơi lại, trên mặt hồ từng ánh đèn trên những con thuyền chiếu xuống. Mà không ai biết lúc này trong khi từng đàn cá đang bơi lội thì dưới đáy hồ có hai thân ảnh không khác gì hai con cá đang bơi qua như là đang tìm kiếm cái gì. Từ lúc Vân Thiên Hà và An thúc lặn tiến nhập vào hồ thì đã thăm dò dưới đáy hồ được bốn năm canh giờ. An thúc vẫn như cũ thập phần kiên trì tìm kiếm. Mà Vân Thiên Hà cũng thập phần hiếu kỳ, không biết dưới Long Hồ rốt cuộc có huyền cơ gì. Trong lúc cùng An thúc tìm kiếm dưới đáy hồ đột nhiên Vân Thiên Hà nghĩ đến truyền thuyết về vùng đất này. Lẽ nào bên dưới thật sự có Long Cung sao? Lúc này thân thể An thúc dột nhiên chấn kinh bơi nhanh về một phương hướng, Vân Thiên Hà thu liễm tâm thần tập trung theo sát An thúc bơi về phía có nhiều cá bơi tập trung. Địa phương kia đã bị thực vật và bùn che kín, mặt trên bao trùm một tầng nước, chung quanh còn có một số thực vật kỳ quái. Thần tình An thúc nhìn qua có vẻ rất kích động sau khi bơi lại gần liền gạt hết thực vật, bùn đất ra, chỉ thấy đó là một khối thiết thạch thật lớn. Khối thiết thạch này trông giống san hô, Vân Thiên Hà nhìn trái nhìn phải cũng không nhìn ra chỗ đặc biệt của nó. Mà An thúc chỉ xoa khối thiết thạch trong chốc lát đã xuất hiện một ít hoa văn. Sau đó quay lại gật đầu với Vân Thiên Hà rồi bơi về hướng khác. Vân Thiên Hà liền bơi theo An thúc, chỉ bơi khoảng nửa canh giờ tại một nơi khác dưới đáy hồ lại phát hiện ra một khối thiết thạch giống như lúc nãy. Ngay khi phát hiện ra khối thiết thạch thì lập tức Vân Thiên Hà cũng nhìn thấy một con rắn nước gần đó, hắn liền rút Vân Tru ra chỉ một kiếm đã chém con rắn thành hai đoạn. Trong quá trình tìm kiếm dưới đáy hồ hai người cũng không gặp phải nguy hiểm lớn nào, ngoài trừ một vài con rắn nước và cá lớn ra thì cảnh sắc dưới đáy hồ cũng không tệ lắm. Lại như lần trước An thúc xoa một hồi lên khối thiết thạch. Vân Thiên Hà tỉ mỉ quan sát liền phát hiện nơi mà An thúc xoa đều là nơi có các hoa văn kỳ quái hình như là một dạng văn tự nào đó, bất quá Vân Thiên Hà xem không hiểu. Xoa một lúc, tựa hồ An thúc đã không thể nhịn thở được nữa liền chậm rãi nổi lên mặt nước. Vân Thiên Hà cũng nổi lên mặt nước theo An thúc, vừa trồi lên mặt nước, Vân Thiên Hà hiếu kỳ hỏi: - An thúc, những thứ đó dùng để làm gì vậy? - Đó đều là dẫn lộ thạch, chúng ta cần thông qua dẫn lộ thạch để tìm thấy hấp khí khẩu, phải cẩn thận đừng để những kẻ đó phát hiện ra. An thúc nói xong hít sâu một hơi rồi lại tiếp tục lặn xuống. Vân Thiên Hà nhìn xung quanh một chút chỉ thấy mấy thuyền lớn xung quanh đang thả thiết võng, đã trải qua một đêm mà bọn chúng còn không cam lòng vẫn tìm kiếm chung quanh. Vân Thiên Hà còn mơ hồ nghe thấy tiếng chửi bới phẫn nộ. Trong lòng Vân Thiên Hà bây giờ chỉ muốn nhanh chóng biết bí mật dưới đáy hồ nên lại tiếp tục lặn theo An thúc. Vùng nước này phải sâu đến năm nươi thước. Lần thứ hai Vân Thiên Hà và An thúc lặn xuống dưới, theo chỉ dẫn của thiết thạch bơi về phía trước, có những nơi cần phải lặn sâu xuống nữa, ước chừng khi lặn sâu xuống mười bảy mười tám thước thì áp lực lại càng lúc càng lớn. Truyện Sắc Hiệp - truyentop.net Nước hồ tương đối trong nên tầm nhìn của Vân Thiên Hà cũng không bị ảnh hưởng mấy nên rất nhanh hắn lại phát hiện ra một khối thiết thạch trông giống san hô. Rồi cứ theo sự chỉ dẫn của khối thiết thạch này An thúc lại dẫn Vân Thiên Hà tìm kiếm những nơi khác. Ước chừng khi tìm kiếm khoảng mười chỗ sau đó lại nổi lên để thở lần nữa An thúc mới xác định được vị trí của hấp khí khẩu. Lần này Vân Thiên Hà cũng không hỏi nhiều cứ thế lặn sâu dưới đáy hồ theo sau An thúc quẹo trái rẽ phải mộ hồi rốt cục cũng tìm thấy một nơi có diện tích rất lớn chứa toàn đá, giống như là một mảnh phế tích vậy. An thúc càng bơi thì thần sắc càng kích động, hắn ở xung quanh đo đạc tính toán một hồi liền bơi đến trước một phiến đá muốn nâng nó lên nhưng không đủ sức. Vân Thiên Hà lập tức bơi lại, hai người hợp lực rốt cục cũng dời được phiến đá ấy đi, chỉ thấy phía dưới phiến đá là một động khẩu. An thúc liền theo cầu thang tiến vào trong động khẩu. Trong lòng Vân Thiên Hà kinh ngạc không nói nên lời, không ngờ ở đây lại có một kiến trúc dưới nước chỉ có điều dường như đã hơi suôi xuống, còn có vết tích của năm tháng. Kiến trúc và thiết kế đúng là xảo đoạt thiên công. Thế giới này cũng không hề thiếu người đại trí tuệ, rất nhiều nơi vượt quá sự tưởng tượng của con người. Dọc theo cầu thang đi xuống dưới ước chừng mười lăm mười sáu trượng liền đi đến một thạch bịch, phía trên thạch bích co một khối la bàn bằng ngọc. Bất quá la bàn này đã bị tổn hại cũng có dấu vết hủy hoại của con người. Xem ra cũng đã từng có người phát hiện ra nơi này và đi vào, thấy la bàn bằng ngọc nên động tâm lấy đi một góc cũng bán được không ít tiền. Tuy rằng la bàn đã bị tổn hại nhưng tựa hồ cũng không ảnh hưởng nhiều lắm. An thúc cố định la bàn rồi xoay một góc chín mươi độ rồi lại tiếp tục xoay một góc bốn mươi lăm độ, giống như là xoay tròn theo mật mã vậy. Vân Thiên Hà thấy một màn này thầm hô thần kỳ. Mãi cho đến khi An thúc xoay tròn được năm lần lập tức nghe thấy thanh âm hình như là thanh âm mở chốt, xung quanh liền chuyển động. Trong lòng Vân Thiên Hà chấn động, chỉ thấy An thúc nắm lấy người Vân Thiên Hà, thạch bích bỗng được mở ra, bên trong truyền đến một hấp lực không gì sánh được hút hai người vào trong. Hấp lực quả thật là rất mạnh chắc là do áp lực dưới đáy hồ tạo nên, cho dù là một cao thủ Tông Sư đến đây chỉ sợ cũng không thể nào chống lại cỗ hấp lực kia chỉ có thể để mặc cho nó hút vào. Vân Thiên Hà được An thúc nắm chặt lại bị cỗ hấp lực kinh khủng kia hút vào nên giống như lọt vào trong một vòng xoáy, cộng thêm áp lực của nước làm Vân Thiên Hà có hơi chút cảm giác choáng váng nhưng hắn chỉ có mỗi cách nín hơi tùy ý để cố hấp lực kia hút đi. Rốt cục thì Vân Thiên Hà cung cảm giác được cỗ hấp lực kia đã dần biến mất. Trước mắt hắn là một thạch bàn thật lớn, lúc này thạch bàn lại hơi chuyển động, An thúc liền kéo Vân Thiên Hà ngay khi thạch bàn còn đang chuyển động chui xuống phía dưới, An thúc dùng chân đạp lên thạch bàn rồi lại lần nữa tiến vào trong thoát khỏi thạch bàn. Bất quá ở đây Vân Thiên Hà lại có một cảm giác khác, dường như chỗ này là đầu nguồn có một lực đẩy rất mạnh. Mà bên dưới Vân Thiên Hà lại phát hiện có một thạch bàn đang chuyển động hơn nữa rõ ràng tốc độ quay của thạch bàn này nhanh hơn nhiều so với thạch bàn trên kia. Lúc này An thúc nhìn Vân Thiên Hà giơ ngón tay chỉ lên thạch bàn, Vân Thiên Hà liền hiểu ý liền từ từ chui xuống phía dưới thạch bàn mới có thể tránh thạch bàn xay thành bánh thịt. Vân Thiên Hà cũng không biết rốt cục đây là địa phương nào nhưng đã có nguy hiểm mà An thúc vẫn bất chấp tiến vào mà hiện tại bọn họ cũng không có dưỡng khí để thở chỉ có thể tiếp tục tiến về phía trước không còn đường lùi. An thúc đi trước đợi lúc thạch bàn xoay chuyển lộ ra khe hở liền nhanh chóng chui qua, Vân Thiên Hà ở phía sau cảm giác có một lực đẩy, thấy An thúc khó có thể tiếp tục đi xuống liền đặt chân lên vai An thúc dùng lực ấn mạnh xuống, An thúc liền rơi xuống đúng lúc thạch bàn quét qua. Vân Thiên Hà thầm hô một tiếng: Nguy hiểm. Đến lượt Vân Thiên Hà hắn đã có kinh nghiệm, ngay lúc thạch bàn lộ ra khe hở liền lập tức lặn xuống, khi cảm thấy có lực cản liền rút Vân Tru đâm vào thạch bàn mượn lực lao xuống dưới. Lúc này An thúc kéo Vân Thiên Hà bơi đến một vị trí có cơ quan. Phía trên có rất nhiều ô vuông nhỏ hợp lại giống như một món đồ chơi. Tựa hồ An thúc đối với đồ vật này rất quen thuộc, chỉ trong một thời gian ngắn khi Vân Thiên Hà còn chưa có phản ứng thì nghe một tiếng nổ vang hắn và An thúc liền rơi xuống không trọng lượng. Ầm! Sau khi rơi xuống một phiến đá Vân Thiên Hà cảm giác mông có phần đau nhức giống như đã rách mất miếng da. Hắn đảo mắt nhìn trong bóng tối, vừa nhìn không khỏi hít vào một hơi, nơi này có rất nhiều bộ xương khô còn có rất nhiều xương cá xếp chồng lên nhau tạo thành một ngọn núi nhỏ. Đúng lúc này An thúc nói: - Rốt cục cũng đi vào ngoại thất, bất quá nơi này cũng chỉ là nơi lắp đặt hấp thủy khâu mà thôi, Thiên Hà đưa vật mà An thẩm lưu lại cho thúc. Nói đến đây thần sắc An thúc có chút ảm đạm, bi thương, tực hồ An thúc đã biết được kết cục của An thẩm. Vân Thiên Hà nghe An thúc nói liền sửng sốt lấp tức hít thở cư nhiên ở đây lại có không khí. Lúc này hắn mới hiểu được tác dụng của thạch bàn xoay tròn, nguyên lai dưới áp lực lớn của lực ly tâm có thể đẩy nước ra ngoài, quả nhiên là phát minh, thiết kế vĩ đại. Khi An thẩm lâm chung đã bảo Vân Thiên Hà mổ bụng, lúc đó Vân Thiên Hà hiểu sai, sau khi mổ bụng An thẩm ra mới phát hiện trong bụng An thẩm có dấu một túi gấm. Lúc đó hắn cũng chưa xem túi gấm mà An thẩm cất chứa thứ gì. Lúc này nghe An thúc hỏi đến Vân Thiên Hà mới nhớ ra liền lấy túi gấm đưa cho An thúc. Chỉ thấy An thúc nhặt một thanh chủy thủ đã rỉ sét từ trong đám xương khô lên. Ngay lúc An thúc chuẩn bị ra tay Vân Thiên Hà bỗng nhiên ngăn lại rồi rút một chủy thủ sắc bén bên hông ra giao cho An thúc: - Dùng cái này sẽ bớt được đau đớn. An thúc nhận lấy thanh chủy thủ rồi nhặt một khúc xương lên cắn chặt sau đó dùng chủy thủ mổ bụng rồi móc ngón tay vào tìm kiếm một hồi. Khóe mắt Vân Thiên Hà giật giật hắn cảm giác được An thúc đang phải chịu đau đớn đến mức nào nhưng việc này hắn lại không thể nào hổ trợ. Sau đó An thúc lấy từ trong bụng ra một túi gấm nhiễm máu, Vân Thiên Hà lập tức nhanh chóng bôi thuốc cầm máu và băng bó vết thương cho An thúc. Mấy thứ mà hai người giấu trong cơ thể, dùng tính mạng mình để thủ hộ tất nhiên là vật cực kỳ quan trọng. An thúc mở hai túi gấm lấy vật trong đó ra Vân Thiên Hà chỉ thấy đó là khối ngọc có hình dạng rất cổ quái. Khối ngọc hình thoi tỏa ra lam quang nhạt.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]