Nhìn thấy nữ tử đột nhiên đi vào tửu lâu, trong lòng Vân Thiên Hà nhất thời cảnh giác.
Nhưng làm cho hắn vô cùng kinh ngạc chính là mấy nữ tử này tiến vào tửu lâu lặng yên không một tiếng động hơn nữa còn không lưu lại bất kỳ dấu vết nào, Vân Thiên Hà không hề cảm nhận được một chút nào.
Tỉ mỉ ngẫm lại Vân Thiên Hà nhận thấy đó là do khí tức cổ quái kia quấy rầy cảm ứng của hắn thế nhưng cũng có thể thấy được người đến chắc chắn là cao thủ thâm bất khả trắc.
Tiểu nhị cũng cảm thấy mấy vị khách nhân này có chút kỳ lại nhưng đã là khách nhân thì hắn không hề nghĩ nhiều tiến đến mang theo khuôn mặt tươi cười đón tiếp.
Bất quá khi con mắt hắn thỉnh thoảng liếc nhìn về phía hồng y nữ tử thì một vị thị nữ cầm lẵng hoa bên cạnh hừ lạnh một tiếng làm cho sắc mặt tiểu nhị nhất thời trở nên trắng bệch, thần sắc cả kinh lập tức thu hồi ánh mắt, cúi đầu không dám nhìn nữa.
Vân Thiên Hà vẫn bất động thanh sắc ngồi ở bên cửa sổ như cũ, chỉ đơn giản quét qua một làn rồi xoay mặt nhìn ra bên ngoài.
Ở giữa hồ nước xanh thẳm chỉ thất một con thuyền lớn đang chậm rãi tiến đến trấn nhỏ. Đầu thuyền có một vị thanh niên nho nhã tay cầm chiết phiến giống như là một vị tú tài. Bên cạnh hắn còn có một nữ tử mặc quần áo màu trắng mang khăn che mặt đang ngồi đánh đàn. Tiếng đàn du dương, êm tai lan ra khắp mặt nước, âm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-dong-thien-ha/1227773/chuong-259.html