Chương trước
Chương sau

Đêm đó, Vân Thiên Hà không tiếp tục tu luyện.
Hắn vẫn ở lại bí thất không ngừng viết thư.
Những bức thư này hắn đều dùng mật văn của Viêm Hoàng để viết. Thiên hạ này ngoại trừ người Viêm Hoàng cục có thể đọc được, còn người khác đừng mơ tưởng có thể xem hiểu được nửa câu.
Sử Trường Đức ngồi một bên mài mực cho Vân Thiên Hà. Thần sắc cũng mang theo vẻ bất lực không biết làm thế nào, mỗi lần Vân Thiên Hà viết xong một bức thư hắn đều đợi cho mực khô rồi theo trình tự cất đi.
Mà ba người Đồ Lục, Đồ Thất, Đồ Bát lẳng lặng đứng trong bí thất trầm mặc chờ đợi.
Mãi cho đến gần sáng, Vân Thiên Hà ngồi liên tục được mấy canh giờ mới viết xong phong thư cuối cùng rồi đưa cho Sử Trường Đức, phân phó:
- Đây đều là thư tín chuyển đến các đại doanh của Viêm Hoàng cục, trong đó đều ghi rõ phương án phát triển, còn có một vài kế hoạch, ta muốn tổng quản các doanh đều phải nắm giữ và làm theo.
- Vân Thiên Hà cầm một phong thư lên giải thích rõ cho Sử Trường Đức.
Sau đó Vân Thiên Hà lại cầm hai phong thư khác nói:
- Hai bức thư này giao cho Tô Tuyết và Túc Dao. Sau khi ta rời kinh liền bố trí cho Túc Dao mang theo người của nàng lập tức chạy đến phía Nam bắt liên lạc với Tinh Đảo. Bảo các nàng cứ âm thầm phát triển, lệnh cho Thu Hàn thống nhất bố trí, ứng phó mọi chuyện. Tạm thời bổ nhiệm Túc Dao làm phó tổng quản tình báo doanh, có chuyện gì quan trọng thì cùng thương nghị giải quyết với Thu Hàn.
Sau khi đem thư và truyền lệnh cho mấy người Vân Thiên Hà ngẫm nghĩ rồi lại nói:
- Sau khi ta đi, có thể Tập Dũng Bang sẽ bị thế lực khắp nơi chèn ép, lệnh cho Đồ Ngũ thường xuyên cung cấp tin tức từ tình báo doanh cho Tập Dũng Bang. Mặt khác tại Vọng Kinh trấn bố trí một chỗ truyền tin. Có bất cứ sự kiện trọng đại cơ mật nào thì đưa đến điểm truyền tin ta sẽ cho Vân Tường bay đến nhận tin. Lệnh cho Thu Hàn sau khi huấn luyện xong chim ưng thì lập tức đưa vào sử dụng trong tình báo doanh.
- Vâng.
Mấy người liền trầm giọng tuân lệnh, Sử Trường Đức nói:
- Thiếu gia, lúc thiếu gia rời kinh có thể đưa thuộc hạ đi cùng không?
Vân Thiên Hà lắc đầu nói:
- A Lai, ngươi và bốn người bọn họ không thể đi theo ta, hậu cần doanh cần phải cung ứng cho các doanh khác. Hơn nữa mỗi doanh đều cần tin tức từ trong phủ đưa ra. Thêm nữa ngươi cũng đã thường xuyên giữ liên lạc với Lợi Châu. Chuyện này rất quan trọng, vì vậy lúc ta đi rồi, ngươi phải tiếp tục lưu lại trong Bắc Hầu phủ. Đồ Lục, Đồ Thất cùng Đồ Bát cũng đều lưu lại, phối hợp công tác với A Lai. Mặt khác trước đây ta cũng đã sớm giao phó, các ngươi còn có trọng trách khác, chính là phải gắn kết, xâu chuỗi Viêm Hoàng cục. Bất kỳ lúc nào, bất kỳ doanh nào cũng đều phải nhận được tin tức liên lạc từ trung ương để có thể phối hợp hành động chính xác nhịp nhàng.
Vừa nói xong, Vân Thiên Hà nghĩ tiếp lại tiếp tục dặn dò:
- Lâm tiền bối ở lại phủ làm cung phụng không được qua loa. Lão là người bảo vệ mẫu thân và người nhà của ta. Lão có yêu cầu gì chỉ cần hợp lý liền tận lực thỏa mãn.
- Vâng
Mấy người lại tiếp tục tuân mệnh, ngữ khí kiên định.
- Tốt lắm, các ngươi đều đi nghỉ ngơi đi. Ngày mai chia nhau ra hành động nhưng nhất định làm việc phải giữ bí mật. Ta đi Tây Sương biệt viện một chuyến.
Nói xong Vân Thiên Hà liền đi ra cửa hướng về phía Tây Sương biệt viện.
Lâm Cận Hiên ở trong phòng cảm ứng được có người tiến vào liền từ rời giường khoác áo ngoài rồi đi ra sảnh. Lúc này Vân Thiên Hà cũng đã vào phòng, Lâm Cận Hiên nói:
- Tiểu tử, lui một bước trời cao biển rộng. Quả thật ngươi cần rời kinh thành đi lịch lãm thiên hạ một chuyến. Lão phu ở kinh thành mấy ngày nhưng cũng có thể cảm giác được kinh thành đúng là một hồ nước sâu, cao thủ nhiều như mây. Lấy thực lực của ngươi bây giờ vẫn chỉ là hạng tôm tép, còn quá yếu, chờ ngươi cường đại hơn rồi trở về cũng không muộn.
- Lâm tiền bối, an nguy của mẹ hậu bối, xin kính nhờ tiền bối.
Vân Thiên Hà trịnh trọng hướng về phía Lâm Cận Hiên làm đại lễ.
Lâm Cận Hiên gật gật đầu tiếp nhận sự ủy thác của Vân Thiên Hà, nói:
- Mẹ của ngươi có đứa con hiếu thuận như vậy cũng đáng mừng. Ngươi yên tâm, có lão phu ở đây, cho dù đánh mất tính mạng này ta cũng sẽ bảo vệ mẹ ngươi an toàn. Cuộc đời Lâm Cận Hiên ta rất ít khi hứa hẹn với người khác nhưng đây chính là lời hứa hẹn của ta đối với ngươi.
Rời khi rời Tây Sương biệt viện, Vân Thiên Hà đi đến Tử Vân hiên. Lúc này mẹ của Vân Thiên Hà đang ngủ rất ngon lành, rất an tường. Vân Thiên Hà nhẹ nhàng tiến vào không phát ra bất kỳ tiếng động nào tuy nhiên một nha hoàn đang mơ màng ngủ đột nhiên mở mắt nhìn thấy Vân Thiên Hà. Nàng đang định lên tiếng thì Vân Thiên Hà ngăn lại.
Hắn ngồi bên giường im lặng nhìn Vân nương đang say giấc nồng, trong lòng thầm nói:
- Mẫu thân, có người che chở cho con tại thế giới này, cho con cảm nhận được tình thương, tình mẫu tử, làm cho con cảm thấy mình không hề cô đơn. Mẫu thân chính là người sưởi ấm tâm linh của con, trong lòng con luôn thầm nhắc nhở, hạnh phúc của người chính là hạnh phúc của con. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Đứng dậy, Vân Thiên Hà nhìn Vân nương một cái, sờ sờ vòng ngọc đang đeo trên cổ thầm nhủ:
- Trước tiên con trở về Lợi Châu, chờ mọi việc trôi qua con sẽ đi du lịch khắp thiên hạ, sẽ tìm kiếm thân nhân cho mẹ. Nhất định một nhà chúng ta sẽ đoàn tụ.
Sau đó Vân Thiên Hà lại nhẹ nhàng đi ra cửa, không gây ra một tiếng động nào. Đúng lúc này Vân nương đang ngủ say đột nhiên mở to mắt, vẻ mặt đầy yêu thương nhìn bóng lưng con trai. Một giọt nước mắt từ từ lăn trên khóe mi.
Cuối cùng Vân Thiên Hà đi đến chủ trạch. Khi hắn vào sân thì thấy chủ trạch vẫn còn đang sáng đèn.
Bước vào phòng, chỉ thấy Đồ Nguyên Khánh đang ngồi trong sảnh, hình như là đang đợi hắn. Thấy hắn tiến vào liền hướng về phía hắn khoát tay ý bảo không cần làm lễ rồi ra hiệu cho hắn ngồi xuống nói chuyện.
Vân Thiên Hà lấy từ trong lồng ngực ra một phong thư đặt lên trên bàn nói:
- Đây là thư tín cháu viết cho đại hoàng tử, gia gia tìm cơ hội giao cho hắn. Đại hoàng tử sẽ hiểu sau này cần làm như thế nào. Còn có một việc cháu muốn nhờ lão gia tử chính là những người cháu lưu lại phủ mong gia gia có thể chiếu cố. Mặt khác cháu muốn biết Tín Bá là người có thể tin cậy hay không?
Đồ Nguyên Khánh bình tĩnh nói:
- Tín Bá từng là phó tướng của gia gia rồi sau này đến Bắc Hầu Phủ làm quản gia vốn có liên quan đến gia thế của hắn, cháu đã lo lắng như vậy thì ta sẽ nói cho cháu biết một bí mật. Tín Bá chính là hậu nhân của tiền triều năm đó được trưởng bối của Đồ gia chúng ta khi ra ngoài du lịch thu lưu. Sau này vị trưởng bối đó qua đời hắn liền đi theo gia gia. Hai người chúng ta là huynh đệ đồng sinh cộng tử. Sau này ra chiến trường hắn bị thương vì thế mới về phủ làm quản gia. Cháu đã biết việc này thì từ nay về sau cũng không cần phải ngờ vực vô căn cứ nữa.
Nghe xong bí mật đó Vân Thiên Hà âm thầm kinh ngạc. Không ngờ rằng Đồ gia lại có thể thu lưu nhiều hậu duệ tiền triều đến như vậy, đã có Lưu thị, Thu thị nay lại thêm Tín Bá. Nếu có người nắm được bí mật này thì đây có thể chính là họa diệt tộc.
Tuy nhiên nghĩ kĩ thì những ngươi này đều tuyệt đối trung thành, mới khiến cho Đồ gia mấy lần vượt qua nguy cơ hóa nguy thành an, có nói là họa phúc đi kèm. Không phải bây giờ Viêm Hoàng cục cũng thu lưu khá nhiều dị tộc đó sao?
Sau khi đã giao phó mọi việc trong kinh thành Vân Thiên Hà tiếp tục đi đến Linh Thiên các, chỉ thấy mấy người Đồ Thất đang chờ. Bất quá trong phòng lại có thêm mấy người, chính là Tinh Mông và Thu Phi.
Vân Thiên Hà hiểu được ý tứ của bọn hắn vì thế khi trở lại bí thất hắn đã thu thập mọi thứ, lấy Linh Thú Huyền Đan mà lần trước đục nước béo cò kiếm được và mấy viên tinh thú đan, bách thảo đan cùng cầm đến.
Đã chuẩn bị đến lúc xuất phát vì thế hắn gọi nhóm người Đồ Lục giao phó việc giám thị mấy người trong phủ tên công tử biến thái, dặn dò nhớ tiếp tục điều tra cẩn thận.
Sau khi thu thập xong tất cả Đồ Lục nói:
- Thiếu chủ, bốn người Tinh Mông, Tinh Diệu, Thu Liên, Thu Phi sẽ cùng xuất hành với thiếu chủ. Trên đường bọn họ sẽ bảo hộ thiểu chủ tránh việc bất trắc xảy ra.
Lúc ở trong phủ Túc Tĩnh Vương Vân Thiên Hà đã được Tuyết Ông tiên sinh nhắc nhở qua vì thế liền gật đầu đồng ý. Hắn cũng không sợ có người đến tìm hắn gây phiền toái nhưng có nhân thủ trong tay có thể tùy cơ ứng biến, đến lúc đó sợ rằng còn chưa biết được ai đến tìm ai gây phiền toái.
Đến lúc mọi người chuẩn bị xong thì trời đã tờ mờ sáng. Vân Thiên Hà không muốn chứng kiến cảnh tượng thương cảm khi ly biệt nên cũng không nói với Vân Nương mà đi ra theo lối cửa sau, gọi Vân Bôn rồi dẫn theo bốn người ra đi.
Lần này Vân Thiên Hà quang minh chính đại rời phủ. Hắn cưỡi Vân Bôn, eo buộc trường kiếm mang theo bốn người chạy chậm chậm trên đường phố. Hắn biết từ lúc hắn xuất phủ đã có người theo dõi. Thế nhưng hắn cũng không để ý, hắn cứ đi qua đi lại vài vòng trên đường sau đó đi về phía cửa thành Bắc.
Lúc trước hắn từ nơi này nhập kinh mà bây giờ cũng từ nơi này rời kinh, nói chính xác là Vân Thiên Hà bị đuổi khỏi kinh. Hắn không khỏi lắc đầu cười khổ, điều này thật sự là châm chọc a.
Từ cửa Bắc lao ra khỏi kinh thành, Vân Thiên Hà dẫn đầu đoàn người lao nhanh lên đường.
Sau khi chạy được một lúc Vân Thiên Hà xoay đầu nhìn lại kinh thành phồn hoa, thầm nghĩ:
- Kinh thành, nhất định ngày khác đại gia ta sẽ quay lại.
Vân Thiên Hà quay đầu lại, thúc vào bụng ngựa, năm thớt ngựa lao nhanh như lũ cuốn, giống như một mũi tên lao bắn đi bay nhanh về phía đường lớn trực chỉ Lợi Châu.
Mà ngay lúc Vân Thiên Hà mang theo bốn người rời đi liền có mấy thớt ngựa cũng từ cổng Bắc lao ra khỏi thành nhanh chóng đuổi theo.
- Người nói cái gì? Tiểu tử Đồ gia đã bị Túc Tĩnh Vương đuổi khỏi kinh thành?
Sáng sớm lúc hoàng đế chuẩn bị lên triều đột nhiên Dư Khánh vội vàng đến thì thầm vài câu với hoàng đế, sắc mặt hoàng đế liền trầm xuống.
Gần đây có tiểu tử này ở kinh thành gây náo loạn làm hoàng đế cũng thuận lợi tiến hành bố trí làm cho thế cục phát sinh biến hóa vi diệu. Mọi chuyện đang diễn ra tốt đẹp, đều đang phát triển theo sự sắp xếp của hoàng đế.
Mà lúc này lại nhận được tin nhân vật mấu chốt này lại bị Túc Tĩnh Vương ép buộc đuổi ra khỏi kinh làm cho hoàng đế cực kỳ giận dữ thế nhưng hắn vẫn cố nhẫn nại. Tuy tức giận nhưng hắn không biết làm sao vì thế lực của Túc Tĩnh Vương quá mức cường đại, sau lưng còn một Thiên Môn còn cường đại hơn nữa chống đỡ. Bây giờ hoàng đế còn xa mới có thể đối phó được.
Vừa mới chiếm được một "quân sư" lắm mưu nhiều chước thế nhưng lại bị Túc Tĩnh Vương cường ngạnh đuổi ra khỏi thành làm hoàng đế giận dữ đến mức khó có thể nhịn được muốn phát hỏa ngay lập tức.
Dư Khánh nhìn thấy sắc mặt hoàng đế xanh mét đang muốn phát tác liền lập tức nói:
- Hoàng thượng sau chuyện tam điện hạ tiểu tử kia đã trở nên quá mức chói mắt, trở thành mũi nhọn cho tất cả mọi người chĩa vào, làm cho tất cả các thế lực trong kinh thành đều kiêng kị, trong lòng đã lộ ra sát khí. Cho dù có hoàng thượng che chở nhưng ám tiễn khó phòng. Túc Tĩnh Vương buộc hắn rời kinh cũng đã là hạ thủ lưu tình. Nếu không phải cố kỵ hoàng thượng và binh quyền của Đồ Nguyên Khánh thì chắc chắn đã giết chết để trừ hậu hoạn. Vì thế việc tiểu tử kia rời kinh chưa hẳn đã xấu. Hiện tại hắn mới chỉ là một cánh chim non còn chưa đủ lông đủ cánh ra ngoài lịch lãm một phen rồi trở về cũng tốt. Đến lúc đó hắn sẽ thành một thanh bảo kiếm vô cùng sắc bén của hoàng thượng. Hoàng thượng cũng có thể thoải mái đem cơ nghiệp giao cho đại điện hạ.
Nghe thấy lời an ủi của Dư Khánh lúc này hoàng thượng đã bình tĩnh, nén lửa giận trong lòng lại, nói:
- Phái Đao Phong doanh âm thầm bảo hộ chớ để kẻ khác thừa nước đục thả câu. Việc ở Dư Châu cứ việc để tiểu tử kia làm, khi tất yếu liền lệnh cho Định Châu phủ và Lợi Châu phủ phối hợp.
Hoàng đế ra mệnh lệnh như vậy, Dư Khánh liền lặng im rời đi không một tiếng động.
Hoàng đế vừa đi đến Kim Lan điện vừa thầm nghĩ:
- Hoàng đệ, ngươi đã bị tiểu tử kia bức phải bộc lộ ra rồi sao. Bao nhiêu năm nay ngươi sợ "Hữu" của hoàng thúc, sợ "Quyền" của Định Hải Vương, sợ "Thế" của Nguyệt Tông, cố kỵ Địa Môn thừa cơ tiến vào. Rốt cục thì hoàng thúc cũng đã mất, Định Hải Vương bệnh nặng, Nguyệt Tông nội chiến nên không thể nào để mắt đến ngươi. Lúc đó ngươi không còn ước thúc nữa sẽ không cố kị gì mà ra tay với hoàng nhi.
Thế lực tông môn kéo dài hàng trăm năm qua, phương thức sống của bọn họ đã dần thay đổi.
Bọn họ đã muốn triệt để thay đổi, đã dần can thiệp vào chuyện thiên hạ, quân chính, đã trở thành một mối đại họa.
Làm thế nào để có thể phá vỡ thế cục, làm lạc nước cờ, trong lòng Vân Thiên Hà vẫn vì mục tiêu này mà nỗ lực phấn đấu.
Viêm Hoàng cục tồn tại chính là để đối phó với thế lực tông môn. Bởi vì muốn thực hiện được mục tiêu mà hắn đặt ra thì dựa vào riêng mình hắn là hoàn toàn không thể. Chuyện đó cần phải dựa vào một tổ chức thì mới có thể đối kháng được.
Lần ước hạn năm ngoái với lão khất cái làm cho trong lòng hắn xuất hiện một lý tưởng. Hắn đã biết cuộc đời này, khi hắn còn sống trên thế giới này hắn cần phải làm gì.
Nếu chỉ có luyện công thăng cấp giống như "kiếp sống" trước đây vậy thì cuộc sống ở thế giới này còn có ý nghĩa gì nữa? Kiếp này hắn phải làm việc mà bản thân muốn làm, phải tùy tâm sở dục!
Dẫm bẹp thế lực tông môn khắp thiên hạ dưới chân, đứng trên đỉnh cao cúi nhìn thiên địa, thưởng thức lạc thú nhân gian hỷ nộ ái ố, đây mới chính là cuộc sống mà hắn theo đuổi. So với cuộc sống phóng túng ăn chơi trác táng trước đây thì cuộc sống thế này mới có tư vị.
Đã hơn một năm, lão khất cái không xuất hiện.
Vân Thiên Hà biết từ khi hắn được lão nhìn trúng dẫn đến núi hoang chỉ điểm công pháp, sau đó lại kể cho hắn nghe những chuyện liên quan đến thế lực tông môn thì lão đã đặt kỳ vọng rất cao vào hắn.
Phải biết rằng cho dù là một cao thủ Võ Thánh thì cũng có rất nhiều việc mà bản thân hắn không thể làm được, ví dụ như việc thiên hạ khó khăn loạn lạc, như việc đại họa của tông môn.
Kinh thành là trung tâm của thiên hạ cũng là địa phương mà thế lực thiên hạ tập trung. Có thể ở nơi này tranh đoạt thì không nghi ngờ gì nữa đều là cường giả, không chỉ có thực lực mà còn có cả thế lực.
Vì vậy mà Vân Thiên Hà muốn để Tập Dũng Bang ở kinh thành làm bức bình phong vừa tranh thủ đặt nền móng cho Viêm Hoàng cục. Nhưng muốn phát triển được ngoại trừ thế lực cần phải có thực lực.
Mà dưới tình huống như vậy, Túc Tĩnh vương cường thế bức bách Vân Thiên Hà rời kinh, đây là thể hiện cho thực lực.
Bởi vì lấy cảnh giới võ đạo hiện tại của Vân Thiên Hà, trong mắt Túc Tĩnh Vương cũng chỉ là một con kiến tùy thời có thể dẫm đạp. Tuy rời kinh là do bức bách, cũng có điểm mất mặt nhưng trên thực tế mà nói thì cũng là một xu thế tất yếu.
Tốc độ của Vân Bôn rất nhanh, Vân Thiên Hà lại đang suy nghĩ đến những vấn đề vụn vặt, hắn cũng không cần nhìn đường. Bởi vì Vân Bôn đã từng đi qua lại Lợi Châu nên tự nhiên là nhận biết được đường xá.
Mới đầu xuân, rời kinh đi về phía bắc thời tiết dần trở nên lạnh hơn. Có nhiều chỗ tuyết đọng còn chưa tan, đông lại thành một tầng băng dày. Trên đường, người qua lại cũng thưa thớt.
Năm người, năm thớt ngựa cấp tốc chạy nhanh, đi qua phía nam Tuyên Châu. Nơi này có nhiều nơi là vùng núi, cao thấp bất thường, cây cối chung quanh vẫn còn chưa tan hết tuyết, cảnh sắc xinh đẹp tuyệt trần.
- Thiếu chủ, nơi này là đến Diên Sơn trấn, tiếp sau là vùng đất bằng phẳng, nếu cứ tiếp tục ra roi thúc ngực thì phỏng chừng phải đến nhá nhem tối chúng ta mới tới được Tuyên Châu thành.
Tinh Mông nhìn dãy núi phụ cận, tập trung tinh thần nhắc nhở.
- Tiểu Diên Sơn?
Vân Thiên Hà nghe nói, liền ngẩng đầu lên, quan sát chung quanh một phen rồi nói:
- Nơi này giống như là nơi đóng quân của Ngự Lâm quân trung vệ doanh, phía trước phỏng chừng sẽ có trạm kiểm soát. Chúng ta có giấy thông hành của Bắc quân, không cần để ý đến bọn họ.
- Thiếu chủ, thuộc hạ luôn có trực giác. Dường như vẫn có người đi theo chúng ta!
Thu Phi có trực giác tương đối đúng vì thế liền nói ra.
Vân Thiên Hà cười lạnh một tiếng:
- Cứ để cho bọn chúng đi theo, chúng ta đến Tuyên Châu thành nghỉ tạm một đêm rồi phái tình báo doanh ở Tuyên Châu thành điều tra một phen liền biết được ai đang theo chúng ta. Nếu bọn chúng muốn đối phó ta vậy thì cứ giết hết.
Bốn người gật đầu, tốc độ không giảm, xuyên qua chỗ trũng sơn đạo, liền thấy một trạm gác phía trước. Quả nhiên là có một trạm kiểm soát, một vài người đang qua lại kiểm tra.
- Người tới xuống ngựa, tiếp nhận kiểm tra.
Ngay lúc đoàn người Vân Thiên Hà đi đến, một vị Ngự Lâm quân thân mặc khôi giáp liền đi đến xua tay chặn lại nói.
Vân Thiên Hà ghìm cương ngựa, gật đầu với Tinh Mông. Tinh Mông hiểu ý liền đưa ra giấy thông hành. Vị Ngự Lâm quân kia vừa thấy liền lập tức làm ra thế chào đúng tiêu chuẩn quân đội nói:
- Cho đi.
Sau khi mở cổng trạm kiểm soát, mấy người Vân Thiên Hà lập tức giục ngưa băng nhanh qua.
Khi đi qua trạm gác, ánh mắt Vân Thiên Hà lơ đãng nhìn một người trẻ tuổi cũng đang chờ tiến hành kiểm tra, khóe miệng nhếch lên khẽ cười, sau đó quay lại thúc ngựa đi tiếp.
Người trẻ tuổi cảm thấy khó hiểu xoay người lại nhìn bóng lưng Vân Thiên Hà mấy lần, đến lúc đến lượt hắn kiểm tra thì thân thể hắn chấn động mạnh. Bỗng nhiên nghĩ đến điều gì đó liền đi đến cạnh vị quan quân đưa ra một đồng kim bính tử thấp giọng nói:
- Vị quân gia này, vừa rồi những người kia vì sao lại được đi qua mà không cần kiểm tra?
Vị quân sĩ kia nhìn thấy đồng kim bính tử liền nở nụ cười nói:
- Người nọ có giấy thông hành của Bắc quân mặt trên còn có đại ấn của Bắc Soái, chúng ta không dám kiểm tra, chỉ có thể trực tiếp cho đi. Uy, tiểu tử kia ngươi đi nhầm đường rồi.
Quân sĩ kia đang nói thì thấy người trẻ tuổi và ba người phía sau đột nhiên quay đầu ngựa lại lao về phía Bắc không khỏi sửng sốt. Hắn suy nghĩ một lúc rồi nhìn vào đồng kim bính tử trên tay lập tức nheo mắt lại.
- Nguyên Mưu biểu ca, chúng ta làm cái gì vậy? Không đi kinh thành nữa sao?
Sắc mặt thanh niên kia âm trầm nói:
- Chúng ta đi kinh thành không phải vì đối phó với tiểu tử Đồ gia, nếu đã chạm mặt nhau nơi này há có thể bỏ qua được.
- Nguyên Mưu biểu ca, huynh nói tiểu tử vừa rồi chính là người đã làm Nọc Tề ca bị thương sao?
Người đang nói chợt nghiến răng nghiến lợi, hai mắt đỏ bừng:
- Như vậy cái chết của Ngọc Thiên biểu đệ nhất định cũng liên quan đến hắn.
- Giết tiểu tử này báo thù cho Ngọc Thiên ca và Ngọc Tề ca.
Một thiếu niên khác nắm chặt tay nói.
Sắc mặt Giang Nguyên Mưu âm trầm nói:
- Ngọc Tề đã từng dặn dò chúng ta không được lỗ mãng làm việc. Tên tiểu tử Đồ gia kia rất giảo hoạt. Vừa rồi hắn còn cười với ta, ta nghĩ có thể hắn làm cho ta ngờ vực vô căn cứ. Chúng ta trực tiếp vòng qua Tuyên Châu đến Bản Diệp trấn. Nguyên Dương, đệ hỏa tốc chạy về Dư Châu đem tin tức này thông báo cho Ngọc Tề, để xem đệ ấy có kế sánh chu toàn nào không? Lần này nhất định ta sẽ làm cho tiểu tử kia chết không có chỗ chôn.
- Đệ lập tức trở về.
Một thanh niên khác nói xong liền lập tưc ra roi thúc ngựa chạy theo đường khác.
Lộc cộc … lộc cộc …
Vân Bôn lao nhanh trên đường như một cơn lốc. Phía sau Vân Thiên Hà bốn người Thu Phi đều cưỡi xích nhã mã thượng đẳng. Mặc dù tốc độ không theo kịp Vân Bôn nhưng Vân Thiên Hà vẫn tận lực duy trì khoảng cách với bọn họ cho nên bọn họ cũng không mất dấu.
Vừa đi Tinh Mông vừa hỏi:
- Thiếu chủ vừa rồi lúc qua trạm kiểm soát vì sao ngài lại mỉm cười với một thanh niên xa lạ?
Vân Thiên Hà đáp:
- Lúc chúng ta đến trạm kiểm soát ta liền phát hiện có một người nhìn ta với ánh mắt cổ quái. Nếu là người lạ thì hơn phân nửa là hắn đang đánh giá thăm dò một chút rồi cũng chuyển ánh mắt đi nhưng người này sau đó lại trầm tư suy nghĩ. Điều đó có nghĩa là người này đã từng nhìn thấy ta, rồi sau đó lúc ta rời đi ngẫu nhiên cảm giác được thần sắc hắn có chút khác thường, rồi còn hối lộ quan quân như vậy chắc chắn hắn đã nghi ngờ ta.
Nói xong Vân Thiên Hà quay đầu lại tiếp tục:
- Mà người này dường như ta đã từng gặp qua một lần ở Lợi Châu. Sợ là bây giờ chúng đã đuổi theo chúng ta, nhất định bọn chúng sẽ theo kịp.
- Thiếu chủ, bọn họ chỉ có ba người, không bằng chúng ta quay lại chặn giết chúng?
Tinh Mông nói.
Vân Thiên Hà lắc đầu đáp:
- Nếu hắn đoán được ta nhất định sẽ có đề phòng, cũng sẽ có khả năng phái người về Dự Châu truyền tin, tạo ra cạm bẫy chờ đợi chúng ta lọt vào. Ta muốn nhìn xem Giang Ngọc Tề đang nằm trên giường bệnh làm thế nào có thể đưa ra đối sách cách ngàn dặm.
- Nếu bọn chúng phục kích thì địa điểm nào là thích hợp nhất?
Tinh Mông hỏi tiếp.
Vân Thiên Hà chợt nhớ đến tình cảnh lúc hắn nhập kinh bèn cười lạnh nói:
- Giao giới giữa Định Châu và Giao Châu chỉ có một đường có thể qua được đó chính là Bản Diệp trấn. Ngoại trừ vùng này ra chung quanh đều là núi rừng hoang dã. Bọn chúng nếu muốn mai phục nhất định sẽ bố trí ở đó. Trước tiên chúng ta cứ để chúng đông thành cây băng côn rồi nói sau.
- Hắc hắc, ý tứ của thiếu chủ là muốn chơi một trò chơi nhỏ?
Tựa hồ Tinh Mông đã hiểu ý tứ của Vân Thiên Hà không kìm được phát ra tiếng cười cổ quái.
Vân Thiên Hà kinh ngạc liếc nhìn Tinh Mông một cái, nghĩ thầm, trước kia bên cạnh hắn có ba người Đồ Lục, Đồ Thất, Đồ Bát cả ngày im lặng không nói cười, chỉ khi hắn hỏi hoặc có mệnh lệnh mới trả lời một cách máy móc. Tinh Mông này cũng là một người thú vị, rất thông minh là một nhân tài.
Tuyên Châu thành là một tòa thành hạng trung. Mặc dù không tráng lệ phồn hoa như kinh thành nhưng cũng có phong cách riêng.
Phần lớn kiến trúc nơi này đều là dạng đỉnh tròn ngói nhọn, hơn nữa độ cao cũng không quá ba tầng, thường xây tứ hợp. Diện tích nơi này cũng tương đương kinh thành, cách kinh thành một khoảng tương đối, ước chừng mất ngày rưỡi đi ngựa, còn nếu thúc ngựa phi nhanh cũng phải mất một ngày mới đến được Tuyên Châu thành.
Sắc trời ảm đạm, ánh sáng tà dương chiếu lên mặt băng cũng dần mất đi, mọi vật dần chím vào trong bóng đêm, có nhiều gia đình đã thắp đèn.
Đúng lúc này lúc này có một đoàn người ngựa lao nhanh như cuồng phong lao qua nhanh các thôn trấn phụ cận tiến thẳng đến Tuyên Châu thành. Khi đến gần tường thành đoàn người ngước đầu nhìn lên, cả tòa thành như một con sư tử đang ngủ say.
Đoàn người ngựa Vân Thiên Hà không ngừng lao nhanh, khi đến Tuyên Châu thành thì cũng vừa lúc trời nhá nhem tối, chỉ là lúc này Tuyên Châu thành sớm đã đóng cửa.
Tuy nhiên Vân Thiên Hà có giấy thông hành của Bắc quân nơi tay tất nhiên là không cần cố kỵ điều gì liền sai Tinh Mông đi gọi cửa.
Thùng thùng!
Một loạt âm thanh vang dội, trên cổng thành một tiểu binh bị tiếng vang này làm kinh động, lúc này mới hùng hùng hổ hổ thò đầu ra dò xét, quát to:
- Người nào, biết rõ cổng thành đã đóng còn muốn gọi cửa, muốn chết hả?
- Lập tức mở cửa thành nếu không kẻ chết là ngươi, chúng ta có giấy thông hành của Bắc quân đây.
Tinh Mông quát lên.
Tiểu binh canh cổng thành liền giật mình không dám chậm trễ liền vội vàng chạy xuống hé mở ra một khe nhỏ. Tinh Mông đưa giấy thông hành ra, những người kia vừa thấy lập tức chấn động liền chào theo nghi thức quân đội sau đó mở cổng thành nghênh đón Vân Thiên Hà đi vào.
Trước khi đi Đồ Nguyên Khánh đã đưa cho Vân Thiên Hà một giấy thông hành của Bắc quân. Lúc đó Vân Thiên Hà còn cảm thấy ngạc nhiên nhưng trải qua mấy trạm gác hắn đã biết công dụng của thứ này thế nào. Quả thật có giấy thông hành này có thể tung hoành ở Bắc phương đi qua mọi trạm gác.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.