Chương trước
Chương sau

Lúc này Vân Thiên Hà cảm giác trong cơ thể có một cỗ nhiệt lưu từ bên ngoài tiến vào, sau khi tinh nguyên đan tan ra, nương theo cỗ nhiệt lưu này bắt đầu xoay chuyển quanh ngực, khiến phủ tạng hắn như được bao bọc trong một hải dương ấm áp, cơn đau đớn tê liệt cũng bắt đầu dần dần biến mất, trong lúc hô hấp hắn cũng đã cảm thấy sảng khoái dễ chịu hơn rất nhiều.
Qua tầm nửa canh giờ, trán Lâm lão đầu đã lấm tấm mồ hôi, sau khi thấy sắc mặt Vân Thiên Hà chuyên biến tốt đẹp hơn nhiều, lúc này mới thu tay về, nói:
- Ừm, có hiệu dụng của thượng đẳng tinh nguyên đan, hơn nữa nội tức của lão phu giúp ngươi điều trị, hiệu quả khôi phục cũng không tệ!
Ngừng lại một chút, Lâm lão đầu nói tiếp:
- Bất quá tiểu tử người chưa đạt tới tiên thiên, cũng chưa tu luyện qua công pháp luyện tạng, thực không nghĩ tới công năng của tạng phủ đã mạnh mẽ đến vậy. Nếu không phải vì thế, với thương thế của ngươi mà nói, có thể sống sót về được đến nhà, đã là vạn hạnh rồi!
Vân Thiên Hà trong lòng cũng đang suy nghĩ, ít nhất cũng đã tu luyện đại thành giai đoạn thứ nhất của Tinh Kinh, trải qua một lần tẩy cân phạt tủy, công năng của phủ tạng mặc dù chưa được trải qua tu luyện công pháp tiên thiên, cũng chỉ luyện qua quy tức thuật, nhưng so với người thường thì mạnh hơn rất nhiều, bằng không ngày hôm nay hắn vô pháp chính diện hạ gục một tên, dùng Thương Hồn Chỉ thần kỳ đánh gục một tên, sau đó lại dựa vào sơ hở đánh sực một tên khác, tổng cộng là ba người, cuối cùng nhân cơ hội đối phương không chiếm được ưu thế về số đông mà thành công chạy trốn.
Cảm thấy phủ tạng đã không còn truyền đến đau nhức, Vân Thiên Hà hơi hoạt động một chút, coi như có thể miễn cưỡng thích ứng, nhưng vẫn chưa thể vận động kịch liệt được.
Lâm lão đầu thấy thế bèn nói:
- Nội thương này của ngươi cần phải bình phục nữa, ít nhất còn cần một thời gian ngắn, trong thời gian này ngươi không nên tiếp tục tu luyện ngoại công, mang thương thế mà tu luyện, đối với ngươi không có chỗ tốt nào cả.
Nói xong, Lâm lão đầu lại hỏi:
- Bất quá thương thế ngươi như vậy, có làm chậm trễ việc chữa trị cho Hi nhi không?
Vân Thiên Hà tỉ mỉ suy nghĩ một chút, phương pháp dùng kim châm, đem toàn bộ khí hàn âm trong cơ thể Lâm Nhược Hi dồn ép đến huyệt khí hải của nàng, sau đó bản thân rót vào Tinh Linh Chi Khí, chậm rãi dẫn dắt, dùng Tinh Linh Chi Khí dần dần hút đi luồng khí hàn âm đó, dường như cũng không cần phải vận động gì quá mạnh, nhưng vẫn cần phải vận công, nếu không trôi chảy thì không thể được.
Bất quá Vân Thiên Hà vẫn nói:
- Quá trình trị liệu vẫn cần phải vận công, cho nên ta vẫn cần thời gian rồi mới có thể trị liệu được, vạn nhất xuất hiện sai lầm, tôn nữ của ông sẽ nguy hiểm tới tính mạng.
Lâm lão đầu vừa nghe lời này, trong lòng đã có phần gấp gáp. Theo như lão tính toán, Vân Thiên Hà cần ít nhất phải ba tháng mới có thể hoàn toàn chữa lành vết thương, nhưng nếu qua ba tháng nữa thì Hi nhi lại không được, chỉ hơn một tháng nữa thôi, khí hàn âm sẽ lại phát tác, một khi phát tác, muốn sống không được muốn chết không xong, Hi nhi còn có thể bị giảm đi mấy năm tuổi thọ...
Như thế thì không được, nhất định phải khiến cho thương thế tiểu tử này nhanh chóng khỏi phục, vì vậy Lâm lão đầu liền nói:
- Như vậy đi, lão phu cứ ba ngày sẽ tới dùng nội tức giúp ngươi khỏi phục thương thế, trong vòng một tháng hẳn là có thể hoàn toàn khôi phục. Chứng âm hàn của Hi nhi không thể duy trì được lâu nữa, đến khi phát tác rồi mới chữa trị, thì nó đã bị hao tổn mất mấy năm tuổi thọ rồi!
Vân Thiên Hà hiếu kỳ nói:
- Tiền bối, bệnh trạng tôn nữ của ông tổng cộng đã phát tác mấy lần rồi?
Lâm Cận Hiên nói:
- Hi nhi năm mười hai tuổi phát tác lần đầu, lão phu vẫn dùng một số linh căn dị thảo cùng linh thú huyền đan hơn nữa cả nội tức bản thân giúp nàng áp chế, đến năm mười lăm tuổi thì phát tác lần hai. Thế nhưng đến năm mười sáu tuổi, cứ một năm liên tục phát tác hai lần, lão phu cũng vô pháp áp chế nữa, bèn dẫn nó đi bôn tẩu cầu y để chữa trị, nhưng vẫn chưa kiếm được cách nào. Mãi cho đến năm nay đưa Tuấn nhi đi thi, trên được rẽ qua Lợi Châu phó ước, ở Lợi Châu gặp được ngươi, phát hiện chỗ khác thường của ngươi, khiến ta cảm thấy có lẽ đây là thiên ý. Cho nên tính ra đến nay Hi nhi đã phát tác qua năm lần, lần thứ sáu phóng chừng tầm một tháng rưỡi nữa sẽ đến!
Vân Thiên Hà gật gật đầu nói:
- Tiền bối yên tâm, việc vãn bối đã đáp ứng, nhất định sẽ tận lực làm thật tốt, có ông trợ giúp, thương thế của ta hẳn là một tháng có thể hoàn toàn bình phục!
- Được rồi, ngươi hãy nghỉ ngơi đi, lão phu đi trước một bước!
Nói xong, Lâm lão đầu thở nhẹ một hơi, quay người bước ra cửa.
Lâm Cận Hiên đi rồi, Vân Thiên Hà ngồi trên giường đem Tinh Kinh vận chuyển mấy chu thiên, sau khi cảm giác tinh thần đã khá hơn nhiều, lúc này mới bước xuống đất, đi vào bí thất.
Khi tới bí thất, Đồ Lục đã chờ ở đó từ lâu, khi thấy hắn bước vào bèn đừng lên nói:
- Thiếu gia, ngài bị thương?
Vân Thiên Hà nói:
- Hiện tại đã khỏi phục được một chút, cần tu dưỡng thêm một thời gian là ổn!
Ngừng lại một chút, Vân Thiên Hà nói tiếp:
- Khi ta rời đi, công thành bên kia có truyền tới tin tức không?
Đồ Lục nói:
- Thuộc hạ đã thẩm tra, khi thiếu gia rời thành, quả thực có hai người theo dõi. Thuộc hạ khi nhận được tin vốn định theo ra khỏi thành, nhưng hai người này ra ngoài thành không xa, chỉ tầm thời gian một nén hương liền trở về, thuộc hạ đi theo hai người này, thẳng cho đến khi hai người này về tới công bộ viên ngoại lang phủ!
- Lại là công bộ viên ngoại lang phủ, cái tên ái trong phủ này rốt cuộc muốn gì?
Vân Thiên Hà nói:
- Giám sát thật chặt hai kẻ đã theo dõi ta, nếu tìm được cơ hội, bí mật bắt bọn chúng đưa về phủ, ta muốn tự mình hỏi xem bọn chúng muốn làm gì, mặt khác, phái người tới Vọng Kinh trấn lục soát cẩn thận cho ta!
- Vâng!
Đồ Lục lên tiếng, đang muốn xoay người rời đi, Vân Thiên Hà lại nói:
- Khi ngươi ra ngoài, tiện thể gọi A Lai vào đây, ta có chuyện muốn hỏi!
Sau khi Đồ Lục rời đi, qua một lúc Sử Trường Đức vội vã chạy tới bí thất, vẻ mặt rất tự trách bản thân, thấy sắc mặt Vân Thiên Hà đã chuyển biến tốt đẹp, liền thở phào nhẹ nhõm, nói:
- Thiếu gia, lần sau xuất môn, nhất định phải cho tiểu nhân đi theo, mặc dù cảnh giới võ đạo của tiểu nhân còn thấp, không thể nào bảo vệ thiếu gia, nhưng vì thiếu gia đỡ đao đỡ kiếm thì tiểu nhân có thể làm được, xin thiếu gia lần sau đừng mạo hiểm ra ngoài một mình nữa!
Vân Thiên Hà trong lòng vui vẻ, nhưng vẫn nói:
- A Lai, tuy rằng ngươi là võ thị của ta, chức trách là bảo hộ ta, nhưng lấy thực lực của ta bây giờ, ngoại trừ tiên thiên cao thủ ra, đối với cao cấp võ sư dù đánh không lại nhưng chạy trốn thì không thành vấn đề. Cho nên ngươi không cần phải áy náy tự trách nữa, hiện tại ta để ngươi quản lý một số việc hàng ngày trong phủ, liên lạc hậu cần để rèn luyện. Có lẽ ngươi đã hiểu ra một chút, hậu cần doanh của tổ chức Viêm Hoàng sau này sẽ do ngươi đảm nhiệm, đây là trọng trách để giúp Viêm Hoàng có thể vận động một cách thuận lợi!
- Thiếu gia yên tâm, Trường Đức nhất định sẽ không phụ kỳ vọng của thiếu gia!
Sử Trường Đức ôm quyền, thần sắc vô cùng kiên định lên tiếng.
Vân Thiên Hà gật đầu, lại tiếp tục hỏi:
- Gã mắt hí của Thịnh Tuyết Lâu tới truyền thư ban sáng, ngươi còn ấn tượng gì không, là ngươi tự mình nhận thư hay là do người khác nhận rồi chuyển cho ngươi?
Sử Trường Đức gật đầu nói:
- Là tiểu nhân tự mình nhận thư, gã mập mắt hí kia tiểu nhân có ấn tượng tương đối sâu, nếu còn gặp lại nhất định có thể nhận ra!
Vân Thiên Hà nói:
- Tốt lắm, lát nữa ngươi đi cùng Đồ Thất tới Thịnh Tuyết Lâu một chuyến, đừng nói gì cả, trước tiên tìm tên mập kia xác nhận một chút, nếu như xác định chính là hắn đưa thư, vậy nhất định hắn sẽ nhận ra ngươi, lúc đó hãy hỏi hắn, ta đợi câu trả lời vì sao lâu như vậy mà không thấy hồi âm, xem xem hắn nói thế nào. Nếu như hắn đưa ra được lý do hợp lý, như vậy ngươi không cần phải hỏi gì nữa, trở về báo cho ta là được, nếu như lý do hắn đưa ra không hợp lý, vậy ngươi nói cho hắn biết, độ nhẫn nại của ta cũng có giới hạn!
- Vâng, tiểu nhân sẽ bảo Xuân Hương cùng Hạ Hương chuẩn bị một chút thuốc bổ để thiếu gia điều dường thân thể, sau đó sẽ tới Thịnh Tuyết Lâu!
Nói xong, Sử Trường Đức vội vã chạy đi an bài. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL
Sau khi được thăng lên chức phó quản gia, hiện tại việc trong phủ mỗi ngày của Sử Trường Đức cũng dần nhiều lên, việc gì hắn cũng phải xử lý qua, bất quá mọi việc đều khá chu đáo, xử lý ngay ngắn gọn gàng. Sau này trọng trách nặng nề của hậu cần doanh Viêm Hoàng quả thực xứng đáng thuộc về hắn.
Sau khi Sử Trường Đức rời đi, Vân Thiên Hà liền cảm thấy có chút buồn ngủ, mặc dù trạng thái tinh thần vẫn còn khá tốt, nhưng ngày hôm nay đã tiêu hao quá nhiều thể lực, hơn nữa vừa rồi Lâm Cận Hiên dùng nội tức giúp hắn chữa thương cộng thêm cả công hiệu của tinh nguyên đan, vẫn cần phải nghĩ ngơi điều dưỡng cho thật tốt.
Sau khi trở lại phòng ngủ, căn dặn Thu Hương cùng Đông Hương không nên vào quấy rầy, rồi cứ giữ nguyên quần áo như vậy mà ngủ.
Túc Tĩnh Vương phủ, trong hậu viện.
Gió đêm hiu quạnh, giữa những chiếc lá vàng khô rụng, một bóng hình xinh đẹp vẫn còn đang luyện tập, khiến những chiếc lá vàng rụng xuống bị cuốn theo bay lượn quanh thân thể nàng.
Tựa như cửu thiên tiên nữ bay lượn trên chín tầng trời, trong làn kiếm vũ nhìn như ôn nhu, cứ mỗi một đoa hoa kiếm tung ra, đều mang theo một chút ý vị lăng lệ thương tâm.
Bộ kiếm vũ này, Đường Linh Toa mấy ngày nay đã tập vô cùng thuần thục, khi múa trọn vẹn, ưu mỹ hoa lệ nhưng không làm mất đi huyền cơ chất chứa trong đó, không một chút dài dòng, cũng không hề xuất hiện vẻ miễn cường thiếu sinh khí.
Đây chính là một sự tiến bộ thập phần rõ rệt, duy chỉ có một điều không hoàn mỹ chính là, trong bộ kiếm vũ này, thủy chung luôn mang theo một cỗ ưu sầu đau thương.
Tuyết Ông Tiên Sinh đứng ở trong đình, mấy ngày gần đây, thở dài cũng đã sắp trở thành thói quen, Đường Linh Toa liều mạng tu luyện như vậy, tuy rằng tiến bộ thần tốc, nhưng hắn nhìn thấy trong lòng cũng vô cùng đau đớn.
Lúc này, Đường Linh Vũ thần sắc có phần uất ức từ bên ngoài đi vào, vào đến trong đình, nhìn về phía muội muội vài lần, rồi lại nhìn Tuyết Ông Tiên Sinh nói:
- Tiên sinh, phụ vương không cho muội muội gặp Thiên Hà, vì sao ngay cả ta cũng không được, thậm chí khi ta ra ngoài cũng cho người đi theo, đây rốt cuộc là vì sao vậy?
Tuyết Ông Tiên Sinh than thở:
- Phụ vương ngươi không cho các ngươi gặp lại Thiên Hà, tự nhiên có dụng ý của hắn, có một số việc, các ngươi không nên biết đến thì tốt hơn!
Đường Linh Vũ lại nói:
- Lẽ nào để ta cùng muội muội giống như con cừu nuôi nhốt trong chuồng sao, ta cùng muội muội không có bằng hữu nào. phụ vương vì sao phải ngăn cản chúng ta, rốt cuộc vì sao ông ấy lại làm vậy? Lẽ nào ông ấy lo lắng sau này Thiên Hà sẽ tạo thành ảnh hưởng gì đối với ông ấy?
- Câm miệng!
Tuyết Ông Tiên Sinh còn chưa mở lời, lúc này bên ngoài đình đã truyền đến một âm thanh trầm thấp, thanh âm kia truyền đến, mang theo từng trận vang dội, thật lâu sau mới ngừng lại.
Đường Linh Vũ xoay người, chỉ thấy Túc Tĩnh Vương sắc mặt âm trầm chắp tay phía sau đứng cách đó không xa, bên cạnh hắn, còn có một vị mỹ phụ đôi mắt hơi đỏ, trên gương mặt tú lệ vẫn còn lưu lại vệt nước mắt chưa khô, chính là Tĩnh Vương Phi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.