Chương trước
Chương sau

Nói!
Khi Túc Dao nhẹ nhàng từ buồng trong đi ra, mang theo một làn gió thơm cao nhã đạm nhiên, nàng mặc bạch y thắng tuyết, bàn chân bước nhẹ, bàn chân nhỏ bé, tựa như một tiên nữ từ trong bức tranh thướt tha bay ra.
Túc Dao cao quý trang nhã, đoan trang tuyệt sắc, cộng thêm Tô Tuyết câu hồn đoạt phách, khí chất đa dạng, hai vị tuyệt sắc khuynh thành này đứng chung một chỗ, làm cho người khác phải mê đắm, nếu như người định lực hơi yếu, tuyệt đối sẽ bị rơi vào trong đó, trầm luân khó có thể tự kiềm chế.
Vân Thiên Hà nhanh chóng vận dụng Thần Ý Quyết, chậm rãi điều chỉnh tâm trạng bình thản lại, khi nhìn thấy hai vị mỹ nữ trước mắt giống như hồng phấn khô lâu, rất tự nhiên rời khỏi ánh mắt, nâng chén trà lên, nhẹ nhàng uống một ngụm.
Sóng mắt Túc Dao lưu chuyển, liếc mắt nhìn Vân Thiên Hà, hơi khom người một chút, nói:
- Nghe lời nói của công tử, công tử sẽ không phải là vì biết thân phận chân thực của chúng ta, muốn cho tỷ muội chúng ta ném chuột sợ vỡ đồ, làm một ít chuyện phản bội tam hoàng tử?
- Cái gọi là trung thành, chỉ là nhìn lợi thế cao hay thấp mà thôi, Túc Dao tiểu thư dốc sức vì tam hoàng tử, nếu như chỉ vì giải cứu tộc nhân, như vậy Túc Dao tiểu thư dựa vào cái gì cho rằng tại hạ không làm được?
Vân Thiên Hà buông chén trà nói.
Tô Tuyết thấy Túc Dao và Vân Thiên Hà có ý đối chọi gay gắt, không đành lòng nhìn tỷ tỷ và hắn phát sinh chuyện không thoải mái, muốn lên tiếng khuyên giải vài câu, nhưng Túc Dao lại trừng mắt liếc nhìn, không cho nàng cơ hội mở miệng.
Túc Dao nhìn Vân Thiên Hà nói:
- Vậy công tử làm cách nào cho tộc nhân chúng ta chỗ cư trú, làm sao để bọn họ không bị luật hình dịch lao khổ, giải cứu như thế nào, lấy tình huống của công tử hiện tại, có thực lực này hay sao?
Vân Thiên Hà không trả lời chính diện vấn đề, chỉ trừng mắt nhìn Túc Dao, trong đôi mắt lóe lên tinh quang, tựa hồ đã nhìn thấu đấu tranh trong lòng này, nhẹ giọng nói:
- Vậy Túc Dao tiểu thư sao không ngẫm lại, tỷ muội các ngươi bảo hổ lột da, vạn nhất bị tam hoàng tử phát hiện thân phận thực sự của các ngươi, hậu quả sẽ như thế nào?
Nghe vậy, Tô Tuyết và Túc Dao đồng thời ngẩn ngơ.
Vân Thiên Hà tiếp tục nói:
- Hậu quả không cần nói cũng biết, nếu như tam hoàng tử biết được thân phận các ngươi, hắn làm một tử tôn hoàng thất, há có thể giữ một tai họa ngầm như vậy bên người, hiện tại hắn không có tiếng tăm gì, trong mắt hoàng đế chưa có biểu hiện, nhưng nói không chừng một ngày nào đó hắn thôn phệ toàn bộ tổ chức tình báo các ngươi khổ cực kiến tạo nên, làm một số chuyện qua cầu đoạn ván, lấy lòng hoàng đế, cũng không phải là không thể, ta nói những lời này, không phải là chuyện đe dọa, nhị vị cô nương nên thận trọng suy nghĩ một chút!
Túc Dao nội tâm lặng đi cảm thấy khiếp sợ, hồi lâu mới hòa hoãn lại, nói:
- Công tử nói nhiều như vậy, lẽ nào liền cho rằng tam hoàng tử không đáng ỷ lại, lẽ nào chúng ta sẽ không hoài nghi công tử cũng có ý đồ đối với tổ chức tình báo chúng ta khổ công xây dựng đây?
Vân Thiên Hà nói:
- Đương nhiên, ta có thể thẳng thắn nói cho các ngươi, ta đúng là có ý đồ đối với tổ chức tình báo của các ngươi, bất quá ý đồ của ta là hợp tác không phải chiếm đoạt, Túc Dao tiểu thư có thể tỉ mỉ ngẫm lại!
- Vậy ngươi có tiền vốn gì đáng để chúng ta hợp tác đây? Lẽ nào chỉ dựa vào bối cảnh gia tộc sau lưng ngươi sao?
Túc Dao nói, ngữ khí mười phần bén nhọn.
- Tỷ tỷ…
Tô Tuyết thấy tâm tình Túc Dao có chút ba động, đang muốn khuyên giải, Túc Dao trừng mắt nhìn nàng.
- Muội không cần nói nhiều!
Tô Tuyết nghe vậy, lại liếc nhìn Vân Thiên Hà, cắn môi, sóng mắt dĩ nhiên hiện lên một tầng vụ khí, có vẻ rất ủy khuất.
Vân Thiên Hà nói:
- Túc Dao tiểu thư nghi vấn là chuyện thường tình, bất quá nếu như hai bên không có thành ý hợp tác, ta làm sao có thể lộ con bài tẩy của chính mình đối với Túc Dao tiểu thư, thế nhưng…
Túc Dao nghe đến đây, đột nhiên thấy Vân Thiên Hà dừng lại một chút, không khỏi âm thầm nhìn hắn, chỉ nghe hắn nói:
- Nhưng là con bài chưa lật của các ngươi, đơn giản chính là tộc nhân trong Quỷ Hạp chịu khổ mà thôi!
Nghe lời nói này, Túc Dao chấn động, khuôn mặt Tô Tuyết trắng bệnh, nhất là hai chữ Quỷ Hạp, phảng phất giống như ác mộng, làm cho tâm thần hai nàng rung động không thôi, không thua gì so với chuyện Vân Thiên Hà vạch trần bí mật thân phận hai nàng, bởi vì nơi đó chính là nơi ký thác tinh thần cho bao nhiêu năm chịu khổ, cho bao nhiêu năm khuất nhục và chua sót, cho bao nhiêu năm phấn đấu nỗ lực hết mình.
- Ngươi…
Lúc này tâm thần Túc Dao đại loạn, Quỷ Hạp là một nơi bí mật rất ít người biến đến, ngoại trừ những người như bọn họ trốn tới, sẽ không nói cho bất cứ người nào, thế nhưng hắn lại biết chuyện này, như vậy nói trong tay hắn có dị tộc hiệu lực vì hắn, vì vậy hắn nhìn thấy tỷ muội chúng ta vẫn đỗi đãi giống như bình thường, có một loại tâm tính bình thản mà nàng rất thưởng thức.
Nghĩ tới suy đoán lớn mật như vậy, nhãn thần Túc Dao nhìn Vân Thiên Hà lúc này, tâm tình trở nên phức tạo, có muốn hợp tác với hắn hay không, muốn nàng phản bội tam hoàng tử hợp tác với Vân Thiên Hà, trong lòng nàng lo lắng đắn đo rất nhiều.
Cũng có thể tưởng tượng, tam hoàng tử đã không phải một lần động tâm tư với nàng, muốn thân thể của nàng, mà nếu như một ngày nào đó tam hoàng tử cưỡng bức thân thể, hình dạng dị tộc của nàng sẽ bị hiển lộ ra, đến lúc đó sẽ phải làm cái gì bây giờ?
- Ai?
Đúng lúc này, Vân Thiên Hà đột nhiên cảm ứng được dị thường, trong lòng cảnh giác.
Lập tức nghe thấy tiếng báo tuyết gầm lên giận dữ, phóng ra địch ý, giống như một đạo thiểm điện từ trong nội viện phóng ra ngoài.
Lúc này Vân Thiên Hà cũng âm thầm kinh hãi, vội vàng đứng lên, thân thể giống như quỷ mị, trực tiếp lao thẳng vào bức tường rồi chạy ra sân. Truyện Sắc Hiệp - truyentop.net
Chỉ thấy báo tuyết lúc này mang theo cuồng nộ rít gào, hướng về phía một hắc y nhân đang định đào tẩu nhào tới, tốc độ của hắc y nhân này không hề chậm, nhưng tốc độ của báo tuyết lại nhanh hơn nhiều, trong nháy mắt bị nhào tới, hắn y nhân bỗng nhiên phóng ra một đạo kình khí cường đại, xoay người đánh ra một quyền, oanh kích vào lợi trảo báo tuyết, phát sinh thanh âm giống như binh khí va chạm.
Thân thể báo tuyết cuồn cuộn hạ xuống, rồi lại lao lên, một lần nữa nhào tới hắc y nhân xoay người bỏ chạy, tại thời điểm báo tuyết kìm chân người này, Vân Thiên Hà đã nhanh chóng chạy tới, hắn vận bạo viêm kình khí toàn thân, khi vừa chạy tới, liền đánh ra Phá Thiên Thức lăng lệ nhất trong Phá Thiên Quyền Pháp!
Oanh! Oanh!
Hắc ý nhân mắt thấy Vân Thiên Hà xông tới, mang theo kình khí vô cùng bá đạo, lại cộng thêm lực xuyên thấu bạo viêm tràn đầy hỏa diễm, trong lòng kinh hãi không thôi, lập tức vận dụng kình khí chống đỡ một quyền này, thời điểm hai quyền va chạm với nhau, phát sinh tiếng nổ ì ùng, kình khí va chạm với nhau, làm cho lá khô trong sân bị thổi bay tứ tán, chính là hoa cỏ xung quang cũng bị lan đến, dưới sự ảnh hưởng của bạo viêm kình khí ba động mãnh liệt, bắt đầu héo rũ tử vong.
Phụt!
Hắc y nhân có thực lực Võ Sư cấp sáu, thế nhưng Phá Thiên Thức của Vân Thiên Hà, cộng thêm tác dụng cường đại của bạo viêm kình khí, hoàn toàn có thể sánh ngang với công kích của Võ Sư cấp bảy, hắc y nhân sau một kích này bị đánh bật ngược lại, va gãy một thân cây lớn cỡ bắp chân, máu tươi chảy ra, nội thương không nhẹ.
Lúc này báo tuyết cũng không buông tha cơ hội đánh rắn giập đầu, điên cuồng gầm lên một tiếng, lần thứ hai nhào tới, hắc y nhân liều mạng đứng dậy dùng khửu tay muốn hóa giải công kích của báo tuyết.
Thế nhưng báo tuyết là tinh thú thượng đẳng, Võ Sư bình thường sao có thể chống lại được, tại thời điểm hắn đưa khửu tay lên chống lại, lợi trảo của báo tuyết đã kéo xuống một mảnh huyết nhục thật lớn trên lưng, ngay sao đó báo tuyết mở rộng răng nhanh, mạnh mẽ cắn vào cánh tay của hắn, cuối cùng vang lên một tiếng rắc vang dội, dùng sức kéo ra, một cánh tay đã bị cường ngạnh kéo đứt.
Hắc y nhân cũng là một người ý chí rất cao, bị báo tuyết kéo đứt một cánh tay nhưng cũng không kêu lên một tiếng, mạnh mẽ đá ra một cước, báo tuyết né tránh, hắn chịu đựng cơn đau đớn dồn dập truyền tới, cư nhiên muốn đào tẩu.
Mà Vân Thiên Hà đang định xuất thủ lần thứ hai, đột nhiên ngừng lại, trong lòng sinh ra cảnh giác, hắn rất rõ ràng cảm ứng được khí tức xung quanh trở nên quỷ dị không gì sánh được, vì vậy lập tức phóng xuất tinh linh chi khí bảo vệ toàn thân, tránh bị khí tức quái dị kia ảnh hưởng.
Báo tuyết cũng rất thông minh, sau khi cảm giác được loại khí tức này, liền nhanh như thiểm điện chạy vào trong phòng.
Chỉ thấy toàn bộ nội viện bị một màn vụ khí nồng đậm màu phấn hồng bao phủ, làm cho tinh thần phảng phất giống như tiến vào mê cung ảo cảnh, vụ khí kia có vị đạo hương hoa, Vân Thiên Hà không dám hô hấp, lập tức vận dụng Quy Tức Thuật tiến vào trạng thái nội tức, lúc này mới không bị vụ khí màu phấn hồng kia ảnh hưởng.
Mà chỉ trong thời gian mấy lần hô hấp, chỉ thấy hắc y nhân kia chỉ bước thêm được ba bước, liền triệt để suy yếu, trong miệng liên tục lẩm bẩm.
- A, thực sảng! Đã nghiền!
Các loại ngôn ngữ quái dị, rồi rất nhanh thấy trong miệng hắn phun ra máu tươi, mềm nhũn ngã xuống dưới đất không thấy động tĩnh.
Ngay khi hắc y nhân ngã xuống đất bất động, lúc này Tô Tuyết mới từ trong phòng vọt ra ngoài, cũng không hề có cái gì gọi là rụt rè, mạnh mẽ ôm lấy cổ Vân Thiên Hà, đẩy đôi môi mềm mại đỏ mọng lên, dùng miệng thổi vào trong miệng hắn một luồng hơi thở thơm ngát sảng khoái không gì sánh được, lúc này mới buông cổ hắn ra, lập tức xấu hổ đỏ bừng mặt, sau khi liếc mắt nhìn hắn một cái, nhanh chóng bỏ chạy vào trong phòng.
Tuy rằng biết Tô Tuyết có ý tốt, khí tức nàng thổi vào trong miệng mình chính là khắc chế vụ khí huyễn độc màu phấn hồng kia, thế nhưng trong lòng Vân Thiên Hà nghĩ buồn bực, Tô Tuyết không phải làm một điều thừa sao, vụ khí màu phấn hồng kia hắn không hít vào chút nào, nói như vậy hẳn là sẽ không bị trúng độc!
Chỉ là đôi môi mềm mại thơm ngát kia mang lại cảm giác giống như điện giật, làm cho tim Vân Thiên Hà không khỏi đập nhanh hơn, có chút hồi tưởng lại!
Cũng chỉ trong thời gian mấy lần hô hấp, vụ khí màu phấn hồng kia nhanh chóng tiêu tán không còn, Vân Thiên Hà thở ra một hơi, cảm giác không khí rất nhẹ nhàng khoan khoái, chính mình không có bất cứ cảm giác gì không khỏe.
Nhưng sau khi hắn kiến thức được thiên phú Huyễn Vụ Tộc kinh khủng này, trong lòng âm thầm giật mình.
Khi đi vào trong phòng, chỉ thấy sắc mặt Túc Dao có chút tái nhợt, bất quá đôi mắt đẹp nhìn hắn tràn đầy vẻ kinh ngạc, làm cho Vân Thiên Hà kỳ quái:
- Thiên phú của Túc Dao tiểu thư quả thực kinh người, nếu như người bình thường sợ rằng rất khó thoát được dụ hoặc mỹ nhân, còn có công kích huyễn vụ thần không biết quỷ không hay kia, quả nhiên là một pháp bảo giết người vô hình!
- Công tử hà tất khiêm tốn, Huyễn Hồn Xuân Miểu tức của tiểu nữ tử đối với công tử chưa tạo thành bất kỳ ảnh hưởng nào, có thể thấy được việc công tử mang trong người dị thuật, càng làm kẻ khác không nghĩ tới, công tử còn trẻ tuổi như vậy nhưng tu vĩ võ đạo không hề thấp!
Túc Dao có chút tức giận trừng mắt nhìn sang Tô Tuyết bên cạnh:
- Nếu hắn đã không có việc gì, muội muội ngươi cần gì phải làm điều thừa?
Tô Tuyết nháy mắt, khuôn mặt đỏ hồng, bẽn lẽn cười cười, giống như một bông hoa mẫu đơn màu hồng nở rộ giữa trời xuân!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.